Trong tín điều nhân sinh của Diệp Hiên, không có cái gọi là hèn hạ, chỉ có mấy chữ.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Lịch sử được viết bởi người chiến thắng, cái gọi là đê hèn hay thủ đoạn bẩn thỉu, chỉ là giai đoạn mà người chiến thắng phải trải qua.
Những người hùng tài đại lược, cái thế xưng hùng được ca ngợi công lao tụng đức, thoạt nhìn tựa như quang huy vĩ ngạn, nhưng đằng sau vẻ hào quang của bọn họ, lại làm bao nhiêu chuyện đê tiện dơ bẩn?
Diệp Hiên sống trong vô tận năm tháng, hắn vô cùng rõ ràng đạo lý này, không có bất kỳ người nào thành công là quang minh chính đại.
Trên con đường dẫn đến thành công, đầy các loại công việc bẩn thỉu, chỉ là khi người này thành công, viết cho chính mình thành công lý, đây được gọi là thắng làm vua, thua làm giặc.
Nói một câu khó nghe một chút, sau khi một người thành công, mọi người chỉ nhìn thấy thành công của hắn, về phần trên con đường dẫn tới thành công hắn đã làm bao nhiêu chuyện hèn hạ dơ bẩn, chẳng qua sẽ hời hợt bỏ qua.
Kẻ mạnh làm nên lịch sử, kẻ yếu khiêm tốn như chó.
Diệp Hiên căn bản không quan tâm đến cái gọi là đạo đức nhân nghĩa, điều hắn chân chính quan tâm chỉ là chính hắn, chỉ cần có thể đạt được mục đích của hắn, tự nhiên phải dùng mọi thủ đoạn.
Ầm ầm.
Tại thời điểm này, tình hình đảo ngược.
Liễu Bạch Y, 'Thái Sơ, 'Kiếp', Diệp Hiên.
Tứ đại kinh thiên tuyệt địa sóng vai mà đứng, khí tức phát ra làm cho cả hư vô chi địa đều vặn vẹo nghiền nát, uy áp khủng bố kinh thiên tuyệt địa càng là đè ép đến 'Uyên'.
Uyên bị một kích xuyên tim, trực tiếp bị thương nặng, mặc dù 'Ngục' và 'Đồ' là kinh thiên tuyệt địa, nhưng trước mặt đám người Diệp Hiên còn chưa đủ nhìn.
- Hoang, ngươi nghĩ ngươi đã thắng?
Ầm ầm.
Đột ngột, Uyên bước ra một bước, thiên uyên lực vờn quanh, vẻ mặt nổi giận của hắn bình tĩnh lại, một đôi con ngươi đang quỷ dị xoay vòng, còn có một nụ cười lộ ra từ khóe miệng hắn.
Hả?
Diệp Hiên nhướng mày, tâm thần đột nhiên căng thẳng, đột nhiên có một loại cảm giác không tốt đang xâm nhập mà đến.
- Hoang, luận thủ đoạn thuyết âm mưu, ta đích xác không bằng ngươi.
Ông.
Một chuyện khủng khiếp xảy ra.
Uyên bình tĩnh lên tiếng, bình tĩnh quả thực có chút đáng sợ, chuyện đáng sợ nhất chính là, khi hắn nói chuyện, lỗ máu bị xuyên qua ngực hắn lại dùng tốc độ mắt thường nhìn thấy khép lại, phía trên đỉnh đầu lại ngưng tụ ra hắc ám luân hồi đáng sợ.
Hơn nữa, lúc này đây, cả người Uyên đều đang phát sáng, loại ánh sáng này hắc ám đến đáng sợ, thậm chí tựa như muốn nuốt chửng toàn bộ hư vô chi địa.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, Hắc Ám Luân Hồi trên đỉnh đầu hắn lại đang đảo ngược rủ xuống, bắt đầu dung hợp với thân thể hắn.
- Hoang, ngươi đừng quên, ngươi trước kia nói với ta, trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế nào cũng chỉ là trò đùa, ngươi thật sự nghĩ rằng cắm một quân cờ bên cạnh ta, có thể cho ta một kích trí mạng sao?
Ầm ầm.
Từng gợn sóng đáng sợ khuếch tán ra trên người 'Uyên', cả vùng đất hư vô đều bị nghiền nát chấn động, cỗ lực lượng mạnh đến cực hạn này quả thực khiến đám người Diệp Hiên cực kỳ kinh hãi.
- Hoang, ta nói cho ngươi, ta sớm đã đi đến nửa bước siêu thoát, đã rời khỏi cảnh giới kinh thiên tuyệt địa, chỉ thiếu nửa bước đã có thể bước vào cảnh giới vạn cổ chưa từng có, một kích xuyên tâm vừa rồi đích xác lợi hại, nhưng đáng tiếc còn không cách nào thật sự đả thương ta.
Thân thể Uyên trôi nổi, Hắc Ám Luân Hồi tương hợp với hắn, hắn khoanh hai tay miệt thị thiên hạ, một đôi mắt như vực sâu đen tối thản nhiên nhìn xuống đám người Diệp Hiên.
- Nửa bước siêu thoát?
Đừng nói sắc mặt Diệp Hiên đại biến, cho dù đám người Liễu Bạch Y cũng kinh hãi cả về thể xác lẫn tinh thần, một cỗ cảm giác trầm trọng dâng lên trong lòng mỗi người.
Không thể so sánh.
Thực sự là vô song.
Giờ phút này tất cả mọi người đều có một loại cảm giác, ở trước mặt Uyên, bọn họ không cách nào dâng lên ý chí chiến đấu nào, cảm giác bản thân càng cực kỳ nhỏ bé.
- Ta gọi cảnh giới này là Nửa Bước Vĩnh Hằng, nhìn qua vũ trụ cổ kim cũng không có người bước vào cảnh giới này, mà Uyên ta là người đầu tiên bước vào cảnh giới này.
Uyên ngạo thị vạn cổ, hắn nhìn xuống tinh không cổ xưa, tựa như ngôi sao sáng chói nhất trong vạn cổ thời không, thiên địa vạn vật ở trước mặt hắn cũng phải ảm đạm không ánh sáng.
- Hắn... Hắn đã thực hiện bước quan trọng đó.
Cả người Thái Thương run lên, cho dù hắn cực kỳ hung cuồng, nhưng cảm nhận được khí tức nửa bước vĩnh hằng của Uyên, trong lòng hắn lại sợ hãi.
- Nửa bước vĩnh hằng?
Diệp Hiên nhíu mày, đôi mắt cực kỳ đè nén, qua hơn mười hơi thở hắn mới bình tĩnh lại, trên mặt không còn gợn sóng nào nữa.
- Vạn cổ khó diệt, thiên địa trường tồn, là vì kinh thiên tuyệt địa.
- Siêu thoát vạn cổ, bất tử bất diệt, là Vĩnh Hằng chi cảnh.
Uyên ngạo nghễ lên tiếng, hắn là người đầu tiên bước vào cảnh giới này, tuyệt đối có thể nói là đệ nhất cường giả của Vạn Cổ Vũ Trụ.
Trải qua năm tháng vô tận khổ tu, bằng vào tư chất tài tình vạn cổ đệ nhất của Uyên, cũng chỉ có hắn tiến vào trong cảnh giới này.
- Vĩnh hằng?
- A.
Diệp Hiên bước ra một bước, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt.
- Tuy mới đi nửa chân bước vào vĩnh hằng, ngươi cách vĩnh hằng chi cảnh chân chính còn kém rất xa.
Diệp Hiên vẫn biết còn có một cảnh giới ở trên kinh thiên tuyệt địa, mà cảnh giới này chính là siêu thoát.
Không thể không nói, Diệp Hiên rất bội phục 'Uyên', hắn thế mà có thể tu thành nửa bước vĩnh hằng, đây thật sự là một chuyện khoáng cổ thước kim.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Hiên, cho dù 'Uyên' trở thành nửa bước vĩnh hằng, nhưng khoảng cách đến vĩnh hằng chi cảnh chân chính còn rất xa, đây là hai loại khái niệm.