- Ai? Ai đang nói chuyện với ta?
Ninh Xuyên hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm được nguồn gốc của âm thanh.
- Đi về phía đông ba vạn dặm, ngươi có thể gặp ta.
Âm thanh thanh đạm không hiểu sao lại truyền đến, lúc này, Ninh Xuyên biết không phải ảo giác, sắc mặt hắn âm tình bất định, không biết có nên tin tưởng người thần bí đột nhiên xuất hiện hay không.
Tuy nhiên, Ninh Xuyên cũng không có do dự bao lâu, hắn bước ra một bước phóng lên trời, đi thẳng về phía đông ba vạn dặm.
Ninh Xuyên tự nhiên sẽ không tin lời của một người xa lạ, nhưng hắn cũng không cam lòng hóa thành chí cường, cho dù chỉ có một tia hy vọng, hắn cũng phải thử một lần.
Phía đông, ba vạn dặm.
Một con sông lớn bốc lên sóng biển phập phồng, có dương liễu ở hai bên bờ sông lớn theo gió lay động, sóng biển trong suốt long lanh, có một bóng dáng đang đứng trên bờ.
Bóng dáng này chắp tay mà đứng, hư vụ thần bí che khuất thân thể, căn bản làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt của hắn, càng không phân biệt được người này là nam hay nữ.
- Ngươi là ai?
Ninh Xuyên vừa đi tới nơi này, tâm thần của hắn hung hăng run lên, chỉ vì đạo hư ảnh đứng ở phía trước hắn làm cho hắn có một loại ảo giác cực kỳ không chân thật.
Người này rõ ràng đứng ở trước mặt hắn, nhưng Ninh Xuyên lại không cảm giác được đối phương tồn tại, đối phương thật giống như một đoàn không khí, không để cho hắn bắt được bất kỳ dấu vết tồn tại nào.
- Ninh Xuyên.
Người thần bí từ từ xoay người, đôi mắt hư vô thần bí khó lường, ánh mắt bình thản mà u tĩnh, càng không có chút gợn sóng nào hiện ra.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Không biết vì sao, tim Ninh Xuyên đập nhanh hơn. Nếu nói đối mặt với Diệp Hiên và Uyên, hắn có sự kính sợ sâu sắc, nhưng đối mặt với người thần bí đột nhiên xuất hiện này, hắn lại đang sợ hãi không tiếng động.
Thật giống như đối phương tồn tại có thể quyết định sinh tử của hắn, không chỉ là cái loại thực lực nghiền ép mà là tầng thứ sinh mệnh không giống.
- Nếu ngươi sẵn sàng, ngươi có thể gọi ta là 'Trụ'.
Nhân đạo bí ẩn.
- Trụ?
Ninh Xuyên cả kinh, lấy một chữ hoặc hai chữ làm danh nghĩa, đều xuất hiện ở trên người kinh thiên tuyệt địa, chẳng lẽ người trước mắt này cũng là kinh thiên tuyệt địa, hoặc là nửa bước vĩnh hằng hay sao?
- Ngươi nói có thể để cho ta mở ra Thiên Môn thứ mười, càng có thể để cho ta ngồi ngang hàng cùng hai người kia, lời này thật sự?
Hai mắt Ninh Xuyên vừa chuyển nói.
- Tự nhiên là thật.
Trụ nói.
- Tại sao ngươi lại giúp ta?
Ninh Xuyên trầm giọng nói.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, một người thần bí đột nhiên xuất hiện nguyện ý giúp hắn, nếu như nói đối phương không có mục đích, hắn đánh chết cũng sẽ không tin.
- Ngươi không cần phải biết tại sao ta giúp ngươi.
Trụ bình tĩnh không gợn sóng, cả người vẫn ở trong trạng thái sóng gió không động.
Ù ù.
Năm ngón tay của Trụ giơ lên, một cỗ hư vụ xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, sau khi hư vụ tản đi, một tiểu đỉnh hiện ra.
- Đỉnh này thai nghén huyền cơ cực lớn, là mấu chốt để ngươi mở ra Thiên Môn thứ mười, cũng có thể để cho ngươi phá vỡ trói buộc của thời đại này, chân chính có thể đuổi kịp bước chân của hai người kia.
Trụ nói, đưa tiểu đỉnh cho Ninh Xuyên, điều này cũng làm cho Ninh Xuyên kinh ngạc cầm Tiểu Đỉnh trong tay.
- Tuy nhiên ngươi phải nhớ, đỉnh này liên quan đến ngươi có thể đi vào nghịch thiên cảnh hay không, cũng liên quan đến tương lai ngươi có thể trở thành nửa bước vĩnh hằng hay không, nếu ngươi mất đi đỉnh này, vậy ngươi không còn cơ hội trở thành tồn tại như hai người hắn.
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Trụ dặn dò.
- Đa tạ tiền bối.
Ninh Xuyên vội vàng khom người bái lạy, cực kỳ trân trọng thu hồi Tiểu Đỉnh.
- Bọn họ đến rồi, ta phải đi đây.
Trụ thản nhiên lên tiếng, sau đó lại hóa thành một luồng khói xanh biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện ở đây, cũng không làm cho bất kỳ kẻ nào phát hiện được hắn từng tới nơi này.
Ù ù.
Di thiên hoán địa, bóng dáng hiện ra.
Diệp Hiên và Uyên đồng thời xuất hiện, hai người nhíu mày nhìn Ninh Xuyên. Điều này cũng khiến Ninh Xuyên cả kinh. Nhưng trong lòng hắn rất hiểu, tuy nội tâm hoảng loạn, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên.
- Ngươi làm gì ở đây?
Đôi mắt Uyên lạnh như băng, hơi có chút dị sắc nhìn về phía Ninh Xuyên.
- Trong lòng buồn bực, cho nên muốn đi ra ngoài một chút.
Ninh Xuyên khom người đáp.
- Hừ.
Uyên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy ngươi đã cân nhắc kỹ rồi, rốt cuộc có nên bái ta làm thầy hay không, hóa thành chí cường hay không?
- Ninh Xuyên cảm ơn hai vị tiền bối nhiều năm dạy dỗ, chỉ là vị trí chí cường cũng không phải vị trí mà Ninh Xuyên thuộc về, thứ cho vãn bối không thể bái sư, hôm nay cũng chỉ có thể cáo từ hai vị tiền bối.
Ninh Xuyên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, hắn khom người bái lạy hai người ba cái, sau đó cáo từ sải bước rời khỏi.
- Muốn chết.
Uyên giận tím mặt, còn không có ai dám từ chối hắn như thế, điều này cũng làm cho hắn sinh ra sát khí, muốn tát một cái đánh Ninh Xuyên hình thần câu diệt mà chết.
- Để cho hắn đi thôi.
Bỗng nhiên, không đợi Uyên ra tay, Diệp Hiên trực tiếp ngăn lại, điều này khiến sắc mặt Uyên biến đổi, vừa định lạnh lùng mắng Diệp Hiên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ẩn ra vẻ nghiêm trọng của Diệp Hiên.
Hả?
Uyên cả kinh, sau đó yên lặng, hai người nhìn chăm chú vào Ninh Xuyên đi xa, cũng không có chút ngăn cản nào.
- Ngươi cảm thấy gì?
Uyên đã tỉnh táo lại, hắn thấp giọng nói.
- Ngươi không cảm thấy sao?
Diệp Hiên nhìn về phía thiên địa này, sắc mặt biến thành có chút nặng nề, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.