Phốc!
Nhưng cái này còn không có xong, đôi mắt Diệp Hiên vô cùng âm trầm, lòng bàn tay khẽ động, một mảng huyết quang phủ lấy người đàn ông da trắng, theo tiếng một tiếng ầm ầm nổ vang, chỉ thấy người này nổ tung, hoàn toàn không còn tồn tại ở trên thế gian.
Làm thịt đàn ông người da trắng này xong, Diệp Hiên cũng không chút ba động, đáy mắt ngược lại có một sự chán ghét, tự mình ra tay giết chết con kiến hôi này, tuyệt đối không phải chuyện Diệp Hiên nguyện ý làm.
Ô!
Diệp Hiên phất tay qua khoảng không, một cơn gió mạnh thổi tan mưa máu, giống như đang làm một chuyện rất tùy ý, nhưng màn này rơi vào trong mắt những người tây phương, khiến cho bọn họ thét đến chói tai.
- Thật ồn ào!
Tiếng hét chói tai làm cho Diệp Hiên nhướng mày, âm thanh hơi lộ ra lạnh lùng nghiêm nghị, trong nháy mắt làm cho đám người này che miệng, không còn dám la hét, trong mắt cực kỳ sợ hãi.
Mà một ít lính đánh thuê lúc đầu đang muốn xem trò vui cười hi hi ha ha bình luận, khi đàn ông người da trắng chết thảm ở trong tay Diệp Hiên, bọn họ đã nhìn ra, người thanh niên này nào phải cừu con, căn bản là một con ác long.
Ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, vài tên lính đánh thuê khẩn trương liếc mắt nhìn Diệp Hiên, trực tiếp chạy nhanh đến Nguyệt Thần thành, hiển nhiên khi đối mặt với người nguy hiểm như thế, bọn họ tuyệt đối không thể ngăn cản.
Thấy vài tên lính đánh thuê bỏ chạy, Diệp Hiên cũng không ngăn cản, không có hứng thú truy sát mấy con kiến hôi, hắn không quan tâm đến ánh mắt kinh sợ của đám người phương Tây, hắn vẫn cứ đón gió cát đi đến Nguyệt Thần thành.
- Chuyện này... Vị đại ca này... Ngươi... Ngươi là người Hạ quốc sao?
Một giọng nữ yếu ớt truyền đến bên tai Diệp Hiên, chỉ thấy trong mấy vị thanh niên phương Đông có một thiếu nữ tuổi thanh xuân, đang khao khát nhìn về phía Diệp Hiên, hiển nhiên những lời vừa rồi chính là truyền ra từ trong miệng của cô.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không thèm nhìn đến cô, bước chân từ đầu đến cuối vẫn không có dừng lại, cứ thế mà đi.
- Linh Linh, chúng ta đừng liên luỵ đến người kia, phía trước chính là Nguyệt Thần thành, chờ chúng ta bước vào thành liền an toàn, mà những tên lính đánh thuê kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Một thanh niên phương Đông thấp giọng khuyến cáo.
- Đúng vậy, Nguyệt Thần thành đã không xa, có lẽ còn chừng mười dặm liền đến, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi.
Một thanh niên khác cũng lên tiếng thúc giục.
Mà cô gái tên Linh Linh nhanh chóng gật đầu, đồng bạn đề nghị đúng đích, vài người lần nữa nhanh chóng đến Nguyệt Thần thành.
Bão cát ở khắp nơi, gió ù ù thổi mạnh.
Diệp Hiên vẫn chỉ đi một mình, mà dù cho đám người phương Tây hay mấy thanh niên phương Đông kia, đều duy trì khoảng cách nhất định với hắn, một màn vừa rồi làm cho bọn họ rất sợ Diệp Hiên.
- Cứu... Người cứu mạng.
Chợt!
Phía trước, trong bão cát, chỉ thấy một người lính đánh thuê da đen đang chạy nhanh về, hắn cả người tắm máu, lại mất đi một cánh tay, đang chật vật chạy tới mọi người.
- Thú triều... Thú triều....
Người lính đánh thuê da đen hoảng sợ kêu to, sau lưng hắn là bão cát cuồn cuộn mà đến, còn có tiếng thú hống đáng sợ truyền đến, lệ khí màu máu tàn bạo kia cuồn cuộn như thủy triều, làm cho người này sợ hãi đến tái nhợt cả mặt.
- Trốn đi, chạy mau.
Tất cả mọi người không ngờ, bọn họ cách Nguyệt Thần thành cũng chỉ chừng vài dặm, vì sao lại vẫn sẽ có thú triều xuất hiện?
Trong mắt mỗi người đều là sự tuyệt vọng, vội vã chạy khắp tứ phía, hy vọng có thể tránh thoát khỏi tràng tử kiếp này.
Đáng tiếc, đám người này chẳng qua chỉ là một ít phàm nhân, mặc dù có vài người tu luyện qua một ít vũ kỹ, nhưng làm sao có thể trốn khỏi sự tập kích của thú triều?
Một con dị thú đầu sư tử mình người cao mấy ngàn mét đang phi nhanh đến, từng đôi mắt hung ác tàn nhẫn bạo ngược, mấy nghìn dị thú tụ tập đám người lại, một vài con dị thú lại hưng phấn tru lên.
Gào!
Đối mặt với thức ăn, thú triều triệt để điên cuồng, căn bản không có đùa giỡn, mở miệng to ra xúm lại cắn xé con mồi.
- A, tôi không muốn chết. Có ai không, cứu mạng. Ai đó mau cứu tôi với.
Những tiếng la hét hoảng sợ truyền đến, không ngừng có người phương Tây chết thảm ở trong miệng dị thú, máu tươi nhuộm đỏ cát sa mạc, cảnh tượng thật khiến người ta như muốn hồn lìa khỏi xác.
Tàn sát đang tiếp tục diễn ra, tiếng thú hống lại liên tiếp truyền đến, số lượng lớn người phương Tây chết thảm trong sa mạc, cũng để nơi đây địa biến thành thú thịnh yến đầy máu tanh.
- Làm sao... Làm sao bây giờ... Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Mấy thanh niên phương Đông đang chậm rãi rút lui, mỗi người đều tràn đầy sợ hãi mà không cách nào diễn tả, tâm tình tuyệt vọng lan ra trên người bọn họ.
Chợt.
Đôi mắt thiếu nữ phương Đông kia sáng lên, bỗng nhiên nhìn lại chỗ Diệp Hiên, đôi mắt tuyệt vọng của cô đột nhiên lóe lên tia sáng.
- Mọi người mau nhìn.
Theo hướng chỉ của thiếu nữ, mấy vị thanh niên kia vội vàng nhìn lại hướng Diệp Hiên.
Diệp Hiên vẫn còn đang bước chậm trong bão cát đi về phía trước, mà dị thú che ở phía trước hắn lại đang run rẩy, toàn bộ đều nằm rạp trên mặt đất không dám đứng dậy, gần giống như đang e sợ Diệp Hiên.
Một màn như thế làm cho vài tên thanh niên đại hỉ, thiếu nữ cũng vội lên tiếng cầu cứu Diệp Hiên, nói.
- Vị đại ca này, xin anh hãy cứu lấy chúng tôi.
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên dừng bước, quay trở về nhìn lại bọn họ, đôi mắt đạm mạc mà vô tình, nói:
- Cho ta một lý do, tại sao ta phải cứu các ngươi?