Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277 - Nguyệt Thần Thành

Chương 277 - Nguyệt Thần thành
Chương 277 - Nguyệt Thần thành

Nhìn Diệp Hiên lạnh lùng như băng, sắc mặt thiếu nữ phương Đông trở nên tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn run rẩy cố gắng khóc lóc khẩn cầu.

- Đại ca, xin ngài nể tình chúng đều là người của Hạ quốc mà cứu chúng ta.

Nghe thiếu nữ nói, Diệp Hiên cười, chỉ là nụ cười của hắn vẫn rất lạnh nhạt, hắn bình tĩnh nói.

- Nếu đều đã là người Hạ quốc, vì sao vừa rồi các ngươi không có trợ giúp ta chứ?

Diệp Hiên nói xong cũng không thèm nhìn đến bọn họ, tiếp tục đi đến Nguyệt Thần thành, mà điều này làm cho đám người càng sợ hãi, đáy lòng tràn đầy hối hận.

Đúng vậy, vừa rồi tên lính đánh thuê kia ra tay với Diệp Hiên, chẳng phải lúc đó bọn họ cũng đã ngồi yên không để ý đến?

Hiện tại mấy người này phát hiện Diệp Hiên cũng không phải người bình thường, ngược lại còn mặt dày khẩn cầu Diệp Hiên trợ giúp, Diệp Hiên còn không có nhân từ đi quản sống chết của mấy người.

- Đi, đi theo hắn, dù cho hắn không cứu chúng ta, nhưng chỉ cần đi theo sau đó lưng hắn, đám dị thú này sẽ không tấn công chúng ta.

Một nam thanh niên lên tiếng, cũng để cho mấy người còn lại vội vàng gật đầu, đi nhanh đuổi theo Diệp Hiên.

Cuộc tàn sát vẫn đang tiếp tục diễn ra, tiếng thú hống liên tục truyền đến, qua một đoạn thời gian rất ngắn, toàn bộ đám người phương Tây đều táng thân ở trong miệng thú triều, mà mấy thanh niên nam nữ phương Đông vẫn duy trì khoảng cách nhất định cùng Diệp Hiên, đang sợ mất mật đi về phía trước.

- Quả... Quả nhiên như vậy... đám dị thú rất sợ người này.

Thiếu nữ phương Đông vui vẻ, nỗi lòng sợ hãi lúc đầu đã hơi chút trầm tĩnh lại, bởi vì cô phát hiện, khi các cô đi sau lưng Diệp Hiên khi, đán dị thú tuy hung tàn nhìn chằm chằm bọn họ nhưng không có bất kỳ hành động nào, hiển nhiên cố kỵ Diệp Hiên tồn tại.

Gào!

Rất nhiều tiếng thú hống hung tàn truyền đến, một chuyện bất ngờ xuất hiện.

Chỉ thấy số lượng lớn dị thú lay động tứ chi, thử thăm dò xúm lại mấy thanh niên phương Đông này, đôi mắt hung tàn luôn nhìn về phía Diệp Hiên, khi đám dị thú phát hiện Diệp Hiên không có bất kỳ ý tứ trợ giúp mấy người, khí tức cực kỳ hung ác bất chợt nở rộ trên thân bọn chúng.

- Gào!

Hung tàn dữ tợn, nhào cắn tới, một nam thanh niên bị dị thú xé nát, một màn này cũng để cho mấy người còn lại sợ hãi hét lên thật lớn, bọn họ điên cuồng chạy tới phía Diệp Hiên.

Đáng tiếc, không đợi mấy người đuổi kịp Diệp Hiên, đám dị thú đã trực tiếp ngăn cản đường đi của bọn họ, hiển nhiên bọn chúng đã nhìn ra mấy người này không có liên qua gì đến tên nhân loại khủng bố kia.

- Đại... Đại ca, ta cầu xin ngài cứu lấy chúng ta.

Thiếu nữ rơi nước mắt như mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tột cùng, khóc ra tiếng, đau khổ khẩn cầu Diệp Hiên.

Đáng tiếc, trong bão cát đầy trời, Diệp Hiên càng đi càng xa, mà thú triều hung tàn dữ tợn trong nháy mắt đã bao phủ mấy người bọn họ, những tiếng hét thảm đầy hoảng sợ vang dội, không lâu sau, toàn bộ đám người táng thân ở trong vùng sa mạc này.

Tiếng kêu thảm thiết ở sau lưng cũng không hề khiến cho Diệp Hiên có chút lay động, hắn cũng không phải một người nhân từ, cũng không có nghĩa vụ đi cứu đám người này.

...

Nguyệt Thần thành, nếu như nói là một tòa thành, không bằng nói là một ốc đảo trong sa mạc được cải tạo thành một tòa thành kiên cố.

Tường thành màu đen, tứ diện vờn quanh, một tấm biển màu đen treo ở trên cửa thành với mấy chữ to “thượng thư Nguyệt Thần”.

Trước cửa thành, mấy tên lính tuần tra đang bảo vệ cửa thành, bọn họ không cùng một tộc, màu da hoặc trắng hoặc đen, cũng có người phương Đông ở trong đó, đối mặt tiếng gào thét nơi xa, những thủ vệ này vẫn không hề sợ hãi, giống như nhìn nhiều thành quen, cũng không có nhiều cảm xúc.

Bởi vì bọn họ biết, đám dị thú này căn bản không dám vào phạm vi Nguyệt Thần thành, nguyên nhân là vì ở trong thành có một vị thần linh chân chính, cũng là tín ngưỡng cả đời của bọn họ.

- Lần này thú triều xuất hiện, chỉ sợ lại sẽ chết không ít người.

Một người đàn ông phương Đông thở dài nói.

- Nếu bọn họ đã muốn đi vào Nguyệt Thần thành, phải có giác ngộ về cái chết, cũng chỉ có tín đồ trung thành mới được Nguyệt Thần đại nhân che chở.

Một người đàn ông da trắng cười hắc hắc nói.

- Mau nhìn, đó là cái gì?

Giữa lúc vài tên bảo vệ thủ thành nói chuyện với nhau , có một người bảo vệ da đen run rẩy khẽ lên tiếng, cho mọi người ngẩn ra, nhìn lại phía người kia đang chỉ.

Trong bão cát, một bóng dáng thon dài đang đi tới Nguyệt Thần thành, mà ở sau lưng người này còn có rất nhiều dị thú đi trong sa mạc, nhưng lại giữ một khoảng cách rất xa với bóng dáng này.

- Há, thượng đế đáng chết, sao hắn có thể sống sót được trong thú triều?

- Cái tên này là ai?

- Chớ quấy rầy, người này không đơn giản.

Vài tên bảo vệ khác dồn dập lên tiếng, cũng ngay lúc này, Diệp Hiên đã đi tới trước cửa thành.

Một mái tóc đen tuyền với gương mặt đậm nét phương đông, vẻ tuấn dật thanh tú làm làm cho Diệp Hiên thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng ở trong mắt đám bảo vệ, bọn hắn không dám cho rằng Diệp Hiên là người thường.

- Không biết vị đại nhân từ nơi nào đến, đến Nguyệt Thần thành chúng tôi muốn làm gì?

Một tên bảo vệ phương Đông xoay động con mắt, chắp tay thi lễ với Diệp Hiên, xem như chào hỏi, cũng hỏi lai lịch của Diệp Hiên.

- Đi nói cho Nguyệt Thần của các ngươi biết, nói Diệp Hiên đã tới chơi, để cho cô ta đến gặp ta.

Diệp Hiên thẳng thắn nói ý đồ đến đây, căn bản không có bất kỳ sự che dấu nào, càng không cần phải che giấu.

Bình Luận (0)
Comment