Nghe thấy những lời Diệp Hiên nói, vài tên bảo vệ biến sắc, đôi mắt có hàn quang xẹt qua.
- To gan, sao ngươi dám gọi thẳng tên của thần linh?
Một tên bảo vệ da trắng làm khó dễ, hiển nhiên hai chữ Nguyệt Thần há là phàm nhân có thể gọi thẳng?
- Đừng tưởng rằng tu vi ngươi cao, có thể sống sót trong thú triều là có thể bất kính với Nguyệt Thần.
Tên bảo vệ da đen gầm nhẹ.
Giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng nở rộ, vài tên hộ vệ thủ thành một lời không hợp liền ra tay, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhíu mày, không ngờ mới tới Nguyệt Thần thành mà đã có nhiều ruồi muỗi huyên náo không ngớt bên tai.
- Đại... Đại nhân... Ngài tên Diệp Hiên?
Một người đàn ông phương Đông hơi run hỏi, đôi mắt kinh nghi bất định, mơ hồ có một tia suy đoán đáng sợ về thân phận của Diệp Hiên!
Đạp —— đạp —— đạp.
Giữa lúc người kia muốn tiếp tục thăm dò Diệp Hiên, chỉ nghe trong thành truyền đến tiếng bước chân làm chấn động cả mặt đất, hơn một nghìn người khoác áo choàng đen đang đi tới cửa thành.
- Là... Là... hộ vệ Nguyệt Thần?
Người đàn ông phương Đông kinh hô thành tiếng, vội vàng gọi đồng bạn nhường đường.
- Tử Lâm gặp qua Thần Vương đại nhân.
Ngàn tên hộ vệ Nguyệt Thần đứng ở hai bên trái phải, một thiếu nữ đi tới trước mặt Diệp Hiên, nhẹ nhàng chào hỏi Diệp Hiên.
Nhan sắc thanh tú, da thịt trắng nõn, một đôi mắt nở rộ tử quang, thiếu nữ nhẹ nhàng mỉm cười lại mang đến một loại cảm giác thông linh mà không mất đi khí chất.
- Nguyệt Thần thành cung nghênh pháp giá của Thần Vương.
Ngàn tên hộ vệ Nguyệt Thần khom người cúi đầu, âm thanh cũng vang tận mây xanh.
Nhìn một màn như thế, Diệp Hiên vẫn bình tĩnh, hắn cũng khá tò mò đối với Nguyệt Thần trước mặt.
Từ lúc Diệp Hiên bước vào vùng sa mạc này, dưới khí cơ cảm ứng, hắn có thể cảm nhận được Nguyệt Thần tồn tại, Nguyệt Thần đương nhiên cũng có thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, hơn nữa Diệp Hiên lại còn phát hiện được một chuyện rất ý tứ.
Đó chính là tu vi vị Nguyệt Thần này chỉ mới đến Phân Thần Kỳ, nhưng nàng lại cực kỳ to gan mà dùng thần thức dò xét tu vi của hắn, điều này làm khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt đầy tàn khốc.
Diệp Hiên tự hỏi, hắn cũng không phải tới Nguyệt Thần thành để làm khách, mà vị Nguyệt Thần này lại bày ra nghi thức hoan nghênh, cũng không biết trong hồ lô Nguyệt Thần đến cùng bán thuốc gì.
- Thần Vương đại nhân, Nguyệt Thần đại nhân đang ở Nguyệt Thần Điện, cung kính đợi pháp giá của ngài, mời.
Thiếu nữ Tử Lâm mỉm cười, đi ở phía trước dẫn đường cho Diệp Hiên.
Từ đầu đến cuối, Diệp Hiên không hề nói thêm bất cứ chữ gì, dưới sự dẫn dắt của Tử Lâm, bước chậm đi vào trong Nguyệt Thần thành.
Diệp Hiên bước vào Nguyệt Thần thành, gương mặt vài tên thủ hộ thành trắng bệch, toàn bộ xụi lơ trên mặt đất, sau lưng toàn bộ bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp, nhìn bóng lưng Diệp Hiên, bọn họ cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
- Hắn... Hắn là Thần Vương phương Đông kia?
Tên bảo vệ phương Đông sợ run lên tiếng, không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Mà mấy tên còn lại cũng đang không ngừng run sợ, cũng cảm thấy may mắn khi mình còn nhặt lại về được một cái mạng nhỏ, nếu như vừa rồi thật sự ra tay với Diệp Hiên, chỉ sợ hiện tại bọn họ sớm đã trở thành một cái xác.
Trong Nguyệt Thần thành.
Kiến trúc kiểu Âu châu phương tây, cung điện phương Đông, phong cách kiến trúc giữa phương Đông và phương Tây kết hợp lại với nhau, không chỉ không làm cho người ta cảm giác quái dị, ngược lại còn cực kỳ hài hòa.
Đường phố sạch sẽ gọn gàng, đoàn người rộn ràng huyên náo, rất nhiều người với màu da khác nhau đang châu đầu ghé tai, Diệp Hiên bước vào trong thành đã nhìn thấy cảnh tượng như thế.
- Này, nghe nói người đó chính là vị Thần Vương phương Đông kia.
- Thôi đi, Thần Vương? Ta thấy anh uống nhầm thuốc rồi, ngoại trừ Nguyệt Thần đại nhân của chúng ta, thế giới này ở đâu ra thần linh thật sự?
- Cũng không thể nói như vậy, nghe đồn vị Diệp Thần Vương này cực kỳ đáng sợ, từ lúc mà hắn xuất thế tới nay cũng chưa từng bại trong tay bất kỳ ai.
- Ta thấy Diệp Thần Vương này lai giả bất thiện, lẽ nào các ngươi không nhớ rõ, mấy tháng trước thuộc hạ của hắn bước vào Nguyệt Thần thành, dường như đang truy xét người nào đó, lại còn gây ra một trận chiến lớn ở Nguyệt Thần thành, nếu không phải Nguyệt Thần ra tay, những này người đã tháo dỡ mất Nguyệt Thần thành của chúng ta.
Hai bên đường phố truyền đến mấy lời nghị luận, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đáy mắt có tia sáng lạnh xẹt qua, xem ra đám người Vũ Tuyệt Tiên nhất định đã bị Nguyệt Thần nhốt lại, mà dám nhốt người của Diệp Hiên hắn, cái tên Nguyệt Thần này căn bản đang tự tìm đường chết.
Nửa canh giờ trôi qua.
Được Tử Lâm dẫn dắt, Diệp Hiên rốt cuộc cũng đi tới trung tâm Nguyệt Thần thành, một cảnh tượng thần dị cũng xuất hiện ngay trong mắt Diệp Hiên.
Một cung điện đá màu đen chìm nổi ở trong hư không, ánh trăng nhu hòa nở rộ trên cung điện, trong cung điện lại truyền đến ý vị thần linh mênh mông rộng rãi, mang đến một loại áp bách cực lớn.
Ánh trăng trên cao rơi xuống, kéo dài cho đến chân Diệp Hiên, cũng để cho Diệp Hiên cười khẩy, trực tiếp đạp trên ánh trăng, bước chậm đi tới Nguyệt Thần Điện.
Nguyệt Thần Điện.
Một cánh cửa đá màu đen đang mở rộng, hai bên có hai người khoác áo choàng đen đang khom người, Diệp Hiên bước chậm vào Nguyệt Thần Điện, cảnh tượng chiếu vào ánh mắt làm cho Diệp Hiên nhíu mày.
Trong cung điện.
U ám tĩnh mịch, không tiếng động, không nói gì, một bóng dáng cao lớn đứng ở nơi đó, cả người choàng áo bào đen ánh vàng che hết cơ thể, quanh thân đang nở rộ ánh trăng nhu hòa, một tia máu tanh lặng yên xẹt qua đáy mắt, đang lẳng lặng nhìn về phía Diệp Hiên.