Theo Diệp Hiên dứt lời, khí tức ‘Thượng Thương’ vốn đạm mạc chợt ngưng tụ, sau đó trong nháy mắt khôi phục tự nhiên.
Tuy rằng điểm biến hóa này cực kỳ bí ẩn, nhưng vẫn bị Diệp Hiên bắt được, điều này càng thêm chứng thực suy đoán kinh hãi trong lòng hắn.
- Ngươi không dám?
Diệp Hiên sải bước tiến lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thượng Thương. trong mắt mơ hồ có vẻ kích động.
- Ngươi là Liễu Bạch Y!
Diệp Hiên quát to.
- Cái gì?
Uyên bừng tỉnh từ trong tuyệt vọng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía ‘Thượng Thương’, quả thực không thể tin được lời Diệp Hiên nói.
Làm thế nào điều này có thể?
Người trước mắt làm sao có thể là Liễu Bạch Y?
Đây chẳng phải là một trò đùa lớn sao?
- Vẫn để cho ngươi phát hiện.
Ông.
Sương mù quanh thân Thượng Thương tản đi, một bộ bạch y phiêu đãng ra, khí chất lạnh nhạt xuất trần hiện ra, không phải Liễu Bạch Y thì còn là người nào?
Liễu Bạch Y.
‘Thượng Thương’ lại chính là Liễu Bạch Y?
Khi đáp án hiện ra trước mặt Diệp Hiên và Uyên, điều này khiến hai người khiếp sợ thật lâu không nói nên lời.
- Làm thế nào có thể là ngươi?
Uyên khiếp sợ hét lớn.
- Bạch y huynh.
Ánh mắt Diệp Hiên phức tạp, kinh ngạc nhìn Liễu Bạch Y, hắn thật sự nghĩ không ra, vì sao 'Thượng Thương' lại là Liễu Bạch Y.
- Ta đã nói cho ngươi, nếu ngươi nguyện ý có thể xưng ta là 'Thượng Thương', về phần Liễu Bạch Y, chỉ là một linh hồn ta phân ra mà thôi.
‘Thượng Thương’ thản nhiên lên tiếng, cho dù hắn và Liễu Bạch Y rất giống nhau, nhưng cũng không phải Bạch Y huynh mà Diệp Hiên quen thuộc kia.
Hiểu rồi, mọi thứ đều rõ ràng.
Cho đến giờ khắc này, Diệp Hiên rốt cục hiểu được một chuyện.
Thì ra, Liễu Bạch Y cũng không phải vẫn rối rắm mình là 'Thái Sơ' hay Liễu Bạch Y, tâm ma chân chính của hắn chính là 'Thượng Thương'.
Thời khắc Liễu Bạch Y cuối cùng biến mất, một mực tự hỏi mình đến tột cùng là ai, thật ra hỏi cũng không phải là 'Thái Sơ', mà là trước mắt 'Thượng Thiên'.
- Liễu Bạch Y chết chưa?
Suy nghĩ Diệp Hiên trở về, hắn khống chế cảm xúc của bản thân, làm cho mình hoàn toàn tỉnh táo, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn về phía 'Thượng Thương'.
- Hắn vốn là một đạo phân hồn của ta, chưa từng có sinh tử, giờ phút này trở về bản thể, dĩ nhiên vĩnh viễn không tồn tại.
‘Thượng Thương’
Thản nhiên nói.
- Ngươi...
Sắc mặt Diệp Hiên cực kỳ âm lãnh, hắn thật không tin Liễu Bạch Y cứ như vậy mà mất đi, coi như hắn là một đạo phân hồn của ‘Thượng Thương’, nhưng Liễu Bạch Y cũng có ý thức độc lập của mình.
- Ta còn muốn hỏi ngươi hai chuyện.
Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, nói.
- Hỏi.
‘Thượng Thương’ rất khoan dung với biểu hiện của Diệp Hiên, cũng không vì Diệp Hiên và Uyên đến mà giết chết hai người.
- Chuyện đầu tiên, tại sao ngươi lại phân ra một linh hồn trong vũ trụ mãng hoang, ngươi làm như vậy có mục đích gì.
- Chuyện thứ hai, vì sao ngươi muốn luân hồi phá diệt vũ trụ, điều này đối với ngươi có chỗ tốt gì.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Điều đầu tiên ta không thể trả lời ngươi, nhưng điều thứ hai ta có thể nói với ngươi.
‘Thượng Thương’ do dự một phen nói:
- Chư thiên thế giới, cửu thiên cửu địa, thế giới này lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng.
- Vũ trụ Mãng Hoang mà ta sáng tạo ra trước kia, ở trong chư thiên thế giới vẻn vẹn chỉ là một vũ trụ trung đẳng. Trong cửu thiên cửu địa, có chừng ba ngàn vũ trụ tồn tại, mà Mãng Hoang vũ trụ chỉ là một trong số đó.
- Mỗi một lần phá diệt luân hồi, đều là vì hấp thu năng lượng sau khi sinh linh chết, làm cho vũ trụ Mãng Hoang không ngừng tiến hóa, cho đến khi thăng cấp lên vũ trụ cao cấp, như thế càng có thể làm cho ta trở nên cường đại hơn, chân chính xưng tôn ở chư thiên thế giới.
- Luân Hồi diệt thế lần cuối cùng này, có thể làm cho vũ trụ Mãng Hoang thăng cấp thành vũ trụ cao cấp. Ta cũng khổ sở chờ đợi trong vô tận thời gian, hiện tại cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng này.
Ầm ầm.
Theo ‘Thượng Thương’ nói ra đáp án, sắc mặt Diệp Hiên và Uyên trắng bệch, chỉ vì đáp án này đã sớm vượt qua nhận thức của hai người.
- Chư thiên thế giới, cửu thiên cửu địa?
Diệp Hiên chấn động lẩm bẩm, thì ra ở ngoài vũ trụ Mãng Hoang, còn có một thế giới càng thêm rộng lớn mà khủng bố tồn tại.
- Chủ nhân Vũ Trụ trung cấp được xưng là Giới Chủ. Nếu ta có thể thăng cấp lên chủ nhân Vũ Trụ cao cấp, thì phong hào là Thiên Tôn.
- Thiên Tôn, cho dù ở Chư Thiên thế giới, đó cũng là tồn tại đỉnh phong nhất, đây là lĩnh vực mà các ngươi vĩnh viễn không thể chạm tới.
‘Thượng Thương’ càng nói càng kích động, thậm chí khí tức quanh thân đều hỗn loạn.
- Ta hiểu được, trong Vũ Trụ Mãng Hoang, mỗi một thời đại sinh ra, đều là vì nuôi nhốt vạn vật sinh linh, đợi bản thân bọn họ cường đại đến cực hạn. Ngươi sẽ luân hồi giết chết toàn bộ bọn họ, hóa thành năng lượng tinh thuần nhất cho ngươi và Mãng Hoang vũ trụ hấp thu, dùng cái này để đạt được mục đích của ngươi.
Cho đến giờ khắc này, Diệp Hiên rốt cục hiểu rõ vì sao lại có luân hồi đại kiếp nạn xuất hiện, cũng hiểu được mục đích chân thật của Thượng Thương.
- Ngươi rất thông minh, chính xác là như vậy.
‘Thượng Thương’ mỉm cười đáp.
- Hiện tại ngươi chỉ thiếu một bước cuối cùng, vậy ngươi hiện tại muốn giết chúng ta, sau đó diệt hỗn độn ngũ vực cuối cùng?
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, nói.
- Không không không không, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội siêu thoát chân chính, chỉ cần các ngươi có thể thắng ta ở ytong ván cờ còn dang dở này, ta sẽ lưu lại tính mạng cho các ngươi, thậm chí giữ lại hỗn độn ngũ vực tồn tại.
‘Thượng Thương’ một lần nữa nhìn lại bàn đá, hắn chỉ vào bàn cờ đen trắng trước mặt, ý bảo Diệp Hiên hai người đi ra một người đánh cờ với hắn.