- Ta đến.
Đi tới bước này, đã không còn hy vọng gì để nói, Uyên đã đánh cược tính mạng.
Hắn sải bước ngồi đối diện 'Thượng Thiên', trực tiếp cầm lấy một quân cờ màu đen, nhìn chằm chằm ván cờ trước mặt.
Cờ đen trong tay.
Uyên- chậm chạp không hạ xuống, bởi vì ván cờ trước mặt hắn đã đi đến cuối cùng, một nước cờ này sẽ phân ra sinh tử.
Uyên là kỳ tài vạn cổ, trong tu luyện vượt qua bất luận kẻ nào, cho dù ở trên kỳ đạo cũng là tồn tại siêu phàm nhập thánh.
Nhưng ván cờ trước mắt hắn, làm cho hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chậm chạp không cách nào hạ cờ xuống, bởi vì hắn nhìn ra, mặc kệ con cờ cuối cùng này của hắn đặt ở nơi nào, thua đều là hắn, căn bản không có một tia hy vọng thắng lợi.
Đây là một ván cờ chết, vô luận chơi ở nơi nào cũng sẽ thua.
- Ta bại.
Rốt cục, Uyên không có hạ cờ, bởi vì đặt ở nơi nào cũng thua, hắn thất hồn lạc phách bỏ lại quân cờ, sau đó tuyệt vọng đứng dậy.
- Đến ngươi, đây cũng là cơ hội cuối cùng của các ngươi.
‘Thượng Thương’ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn về phía Diệp Hiên nói.
Khoảnh khắc này.
Ánh mắt Diệp Hiên thâm sâu, hắn tản bộ đi tới trước bàn cờ đen trắng, sau đó từ từ ngồi xuống, thản nhiên nhìn thoáng qua bàn cờ chết này.
- Mời.
‘Thượng Thương’ giơ tay ra hiệu.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không nhúc nhích gì, hắn vẻn vẹn chỉ nhìn thoáng qua ván cờ đã thu hồi ánh mắt, bởi vì Diệp Hiên liếc mắt một cái nhìn ra, hắn căn bản không có hy vọng thắng nào ở trong ván cờ này.
Giống như Uyên, nếu đặt con cuối cùng ở đâu, hắn cũng có thể chỉ thua, căn bản không có hy vọng thắng.
- Như thế nào, nhận thua sao?
Ánh mắt ‘Thượng Thương’ lóe lên nói.
- A!
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười nhìn về phía ‘Thượng Thương’, nói:
- Ta rất muốn biết một chuyện, ván cờ còn dang dở này, người lúc trước cùng ngươi đánh cờ, hiện tại ở đâu?
Ông.
Theo Diệp Hiên dứt lời, vẻ mặt ‘Thượng Thương’ ngưng tụ, ngón tay ngọc đang kẹp con cờ màu trắng cũng hơi run lên, sau đó mới một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
- Đây chỉ là ván cờ do ta bày ra, chưa bao giờ có người nào cùng ta đánh cờ.
‘Thượng Thương’ lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha.
Ngay sau đó, Diệp Hiên cất tiếng cười to, tựa như nghe được một trò đùa lớn, tiếng cười của hắn cũng làm cho ‘Thượng Thương’ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng dần dần lạnh như băng.
Tiếng cười dừng lại.
Một câu nói như thạch phá thiên kinh phun ra từ trong miệng Diệp Hiên.
- Nếu ta không đoán sai, người năm đó ngồi ở chỗ này đánh cờ với ngươi, hẳn là ta, đúng chứ?
Ầm ầm!
Một câu nói này nhất thời làm cho sắc mặt ‘Thượng Thương’ trở nên rất khó coi, mà Uyên lại càng hoảng sợ không nói nên lời.
Ánh mắt Diệp Hiên khó lường nhìn về phía ‘Thượng Thương’, nói:
- Còn nhớ lúc trước ta hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn phân ra một tia linh hồn, mà ngươi lại không cho ta đáp án không?
- Hiện tại ta đã có đáp án đại khái.
Vẻ mặt ‘Thượng Thiên’ càng thêm khó coi, Diệp Hiên thì chậm rãi nói:
- Ngươi lúc trước đã nói, trước thời đại Hoang Cổ, nửa bước Vĩnh Hằng rất nhiều, vĩnh hằng chi cảnh cũng không ít, bọn họ cường đại đến mức muốn rời khỏi ngươi khống chế, cho nên ngươi hủy diệt thế giới Mãng Hoang.
- Không sai.
Sắc mặt ‘Thượng Thiên’ càng thêm lạnh lùng.
Sắc mặt ‘Thượng Thiên’ càng lạnh lẽo, Diệp Hiên lại càng xác định suy đoán trong lòng mình, điều này cũng làm cho hắn nở nụ cười sáng lạn nói:
- Nếu như ta không đoán sai, ở thế giới Mãng Hoang không biết kia, từng có người cường đại đến mức uy hiếp ngươi, thậm chí ngươi cũng không có cách nào giết chết hắn.
- Hắn đi tới nơi này, cùng ngươi đánh cờ ở đây, mà ngươi không biết dùng phương pháp gì tiêu diệt hắn, nhưng người kia cực kỳ cường đại, cũng làm cho ngươi trả giá thật lớn, bản thân cũng bị vây khốn ở trong ván cờ này.
- Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, người đánh cờ cùng ngươi chính là ta ở kiếp đầu tiên, nhưng ta dù bị giết vẫn có một tia chân linh bất diệt, hóa thành Hoang của thời đại Hoang Cổ.
- Ngươi phân ra một đạo linh hồn hóa thành 'Thái Sơ', lại trở thành Liễu Bạch Y ở hậu thế, hết thảy đều chỉ là kiêng kỵ sự tồn tại của ta, thậm chí cuối cùng để cho ta tới nơi này, cởi bỏ ván cờ khiến ngươi bị vây khốn.
- Ta nói đúng không? Thượng Thương.
Theo Diệp Hiên dứt lời, Uyên phía sau hắn đã ngốc trệ tại chỗ, mà ‘Thượng Thiên’ lại vỗ tay khen ngợi:
- Ngươi vẫn thông minh như lúc ở thế giới Hoang Cổ, cho dù ta chém đi tất cả ký ức trước kia của ngươi, nhưng ngươi vẫn suy đoán ra chuyện xưa.
Thượng Thương vỗ tay khen ngợi, sau đó mỉm cười nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Ngươi nói đúng hơn phân nửa, nhưng có một chuyện ngươi lại nói sai, ván cờ này cũng không có vây khốn ta, mà là trò chơi giữa pháp cùng đạo của hai ta, nhưng lại không phân ra thắng bại.
- Lúc trước, ngươi mất đi, cũng không phải là ta giết chết ngươi, mà là ngươi tự biết không phải đối thủ của ta, bản thân lựa chọn tự tuyệt, mà ngươi cố ý cùng ta làm ra một ván tử cục dang dở, chính là làm cho tâm tình ta có khuyết điểm, chờ đợi ngươi lần nữa trở về.
- Năm đó, ta dẫn 'Hoang' vào nơi này, chính là muốn hoàn thành ván cờ còn dang dở, như vậy sẽ là tâm cảnh viên mãn, chân chính giết chết ngươi.
Diệp Hiên xen vào nói:
- Nhưng rất đáng tiếc, kiếp trước của ta cũng không có đánh với ngươi, ngược lại muốn hóa đạo biến mất. Ngươi ngăn cản hắn tự bạo, lại xóa đi đoạn ký ức này của hắn, đưa Tru Thiên Kích và Luân Hồi cổ kinh cho hắn, để cho hắn mang ra ngoài, cho đến khi ta một lần nữa trở về.
- Không sai.