Núi Đoạn Tràng, chiến trường huyết hải.
Tanh phong, huyết hải, khô xương.
Đây là một nơi chôn cất, đây là một chiến trường thượng cổ, cái chết là duy nhất, nơi đây không có ánh sáng, càng nhìn thấy không được bất kỳ hy vọng nào, trong lúc thiên địa tương liên có ánh sáng màu máu hừng hực già thiên cái địa.
Trên núi thi đầy xương trắng, Nguyên Linh ngồi trên Bạch Cốt Vương Tọa, hắc quang che lấy hắn, còn có huyết quang quấn quanh người, giữa lúc đôi mắt khép mở nhìn ra Thiên Môn vạn trượng, đáy mắt lại xẹt qua một tia thâm thúy.
- Cố Hiểu Hiểu cũng sắp ra tay rồi chứ?
Một hư ảnh màu đỏ lặng yên xuất hiện ở bên cạnh Nguyên Linh, âm thanh trầm trọng.
- Ngươi đoán Diệp Hiên có giết cô ta hay không?
Nguyên Linh khó lường lên tiếng nói.
- Không thể nói.
Hư ảnh màu đỏ chậm rãi lắc đầu nói:
- Diệp Hiên, ta vẫn mãi không hiểu người này, ngươi nói hắn vô tình, nhưng lại bởi vì thân nhân mà rời khỏi chiến trường thượng cổ, nếu ngươi nói là hắn hữu tình, nhưng hắn lại bỏ qua thân nhân mà muốn thành tiên trong phàm trần, tới đối kháng ngươi.
Một hồi gió tanh thổi tới, Nguyên Linh đứng dậy khỏi Bạch Cốt Vương Tọa, đôi mắt hắn thâm thúy, nói:
- Ta có thể nói cho ngươi, hắn nhìn như vô tình, kỳ thực trong lòng có tình, nếu như hắn thật vô tình, thì làm sao lại bị cuốn vào giữa vạn trượng hồng trần kia?
- Nói như vậy, hắn sẽ không giết Cố Hiểu Hiểu?
Hư ảnh màu đỏ hỏi.
Đáng tiếc, Nguyên Linh cũng không trả lời vấn đề này, mà lại nói:
- Diệp Hiên muốn thành tiên từ trong phàm trần, muốn rời khỏi sự khống chế của ta, ta sẽ thành toàn cho hắn, chỉ cần hắn thôn phệ huyết khí trên người Cố Hiểu Hiểu, hoàn toàn có thể bước vào Độ Kiếp hậu kỳ, nghênh đón Cửu Thiên Tiên Kiếp.
- Khó khó khó!
Hư ảnh màu đỏ lắc đầu nói:
- Sát lục thao thiên, oan nghiệt quá nặng, ngươi lại dám khẳng định hắn có thể nghênh đón Cửu Thiên Tiên Kiếp?
- Ngươi cần phải biết rằng, năm đó ngươi thành tiên nếu không phải ta đem Huyết Hải Linh Lung Tháp cho ngươi mượn độ kiếp, chỉ sợ Cửu Thiên Tiên Kiếp kia sớm đã giết ngươi thành tro.
- Hơn nữa, ngươi phải hiểu rõ, nếu như hắn thật sự có thế nghênh đón Cửu Thiên Tiên Kiếp, tầng thứ sinh mạng của hắn đã siêu thoát khỏi phàm nhân, Tru Thiên kích cũng có thể phát huy ra uy năng mạnh nhất khi ở trong tay hắn, ngươi không sợ chết ở trong tay của hắn?
Giọng Nguyên Linh khó lường nói:
- Đây là một trận đánh cược, ta cược chính là Diệp Hiên hắn có thể nghênh đón Cửu Thiên Tiên Kiếp, còn trận chiến giữa ta và hắn, hắn cũng chỉ có thể bại trong tay ta, ngươi cần phải biết rằng, nếu như ta không có cách ngăn được hắn, sao dám bỏ mặc hắn thành tiên?
- Nếu là ngươi đổ thì sao?
Hư ảnh màu đỏ thở dài nói.
- Ta sẽ không thua, chỉ cần hắn có thể nghênh đón Tiên Kiếp, đẩy ra cánh cổng phủ đầy bụi vạn năm này, đến lúc đó, ngươi và ta cũng có thể chân chính thấy lại ánh mặt trời.
Nguyên Linh mỉm cười nói.
- Được, ta sẽ theo ngươi cược trận này.
- Chỉ là vì để ngừa chẳng may, ta cũng sẽ bước vào nhân gian, trợ giúp người này một tay.
Ánh sáng xung quanh hư ảnh màu đỏ nhạt dần, hóa thành một vệt sáng biến mất không thấy đâu.
Sau khi hư ảnh màu đỏ rời khỏi, Nguyên Linh yên lặng không tiếng động, qua một hồi, một tiếng cười nhạt thốt ra từ miệng Nguyên Linh.
- Huyết Hà, ngươi thật đúng là một lão hồ ly, ngươi đã không tin tưởng ta, muốn để cho mình một con đường lui, ta cũng muốn nhìn xem kết quả sau cùng của ngươi sẽ như thế nào.
...
Hạ quốc, thành phố Giang Nam.
Thời gian Cung Bản Vũ Thiên chiến đấu cùng Diệp Hiên đã qua nửa năm, thành phố Giang Nam đổ nát lúc đầu lại lần nữa được trùng kiến, rất nhiều người trở lại chỗ ở cũ, làm cho thành phố Giang Nam lần nữa bừng bừng sinh cơ.
Điều khác biệt duy nhất là, thành phố Giang Nam không còn có tiểu trúc Thanh Vân, thành viên Minh Phủ cũng giống như bốc hơi phát khỏi nhân gian, ngoại trừ thế giới ngẫu nhiên truyền ra tin tức về thành viên Minh Phủ, nhưng vẫn mãi không thấy tung tích đám người Diệp Hiên.
Thời gian nửa năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không hề ngắn, con người đang tiến hóa cực nhanh, không ít tu sĩ bộc lộ ra sức mạnh, đối mặt với huyết hồn dị thú tàn sát, rốt cuộc họ cũng có sức chống cự.
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, chỉ là thế gian hay chỗ ở của thần linh cũng đều không ngừng truyền ra tin dữ.
Phương tây, một người con gái thần bí với bộ đồ màu đen không ngừng tàn sát thần linh, mỗi một tòa thành trì cô đi qua đều có thần linh bỏ mạng ở trong tay cô, mà vẫn luôn không một ai có thể nhìn thấy rõ được cô trông như thế nào, nhưng những lời đồn cũng không ngừng lưu truyền ở phương tây.
Đông Phương, những kẻ được gọi là thần linh đã hoàn toàn biến mất, số lượng lớn đều đã bị tàn sát, không có ai biết đây là người nào gây nên, nhưng thế nhân lại rõ ràng nhận thức được một việc, đó chính là những thần linh này chỉ là có tu vi cường đại, bọn họ cũng sẽ chết, điều này cũng càng để cho con người điên cuồng tu luyện, hy vọng cũng có thể làm ra việc đồ thần, thôn phệ tu vi thần linh, để tăng tốc quá trình tiến hóa của mình.
Đông Phương, Nhật Diệu thành!
Một vệt kim quang sáng chói, tàn hồn tiên thần nổ tung, cơ thể Diệp Hiên hóa thành vòng xoáy khủng bố hút hết huyết khí vào trong cơ thể, ngồi trong hư không không ngừng luyện hóa.