Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 313 - Chương 313 - Đại Thừa Kỳ Trong Truyền Thuyết

Chương 313 - Đại Thừa kỳ trong truyền thuyết
Chương 313 - Đại Thừa kỳ trong truyền thuyết

Ùng ùng.

Thiên lay địa động, sơn hà phá toái, một chút hắc mang xuất hiện ở đầu ngón tay Diệp Hiên, ba động đáng sợ nở rộ ở trên cao, chỉ thấy bầu trời hôn ám, gió mạnh gào thét, ở bên trong vạn lý bầu trời, còn có lôi đình màu đen đang lóe lên.

Ông.

Sắc mặt Diệp Hiên không một gợn sóng, chuyện đáng sợ đang xảy ra với Cố Hiểu Hiểu.

Trời cao vạn dặm, hắc ám vô biên, một ngón tay hư ảo màu đen lộ ra trong tầng mây, hư không đang phá toái, không gian đang vặn vẹo, một chỉ này giống như thương thiên chi chỉ, có thể phá toái vạn vật, có thể trảm tiên diệt thần.

Ầm.

Máu Cố Hiểu Hiểu nhuộm cả không gian, huyết quang kinh khủng quanh thân đang yên diệt, cô phun ra một ngụm máu lớn, thân thể cô rạn ra giống như mạng nhện, cả người giống như sao băng rơi xuống mặt đất.

Lục Tiên chỉ.

Một loại bí pháp thần thông trong Cấm Kỵ Thiên của Bất Tử Tiên Kinh, có uy năng khủng bố đồ thần diệt tiên, mặc dù Cố Hiểu Hiểu là Độ Kiếp trung kỳ, nhưng ở dưới Lục Tiên chỉ, kết quả duy nhất của cô cũng chỉ có thể thân tử tiêu.

Ầm!

Không chờ Cố Hiểu Hiểu rơi xuống đất, Diệp Hiên tê liệt khoảng không xuất hiện ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.

- Đầu... Đầu gỗ!

Một nụ cười buồn bã hiện lên trên mặt Cố Hiểu Hiểu, cô si ngốc nhìn Diệp Hiên, khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt trong suốt, máu tươi vẫn đang chậm rãi tràn ra khóe miệng.

- Cô tỉnh rồi.

Đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua vẻ đau thương, âm thanh hơi run rẩy.

- Tỉnh... Thật tỉnh... Nếu không phải anh đánh nát hồn thể của tôi... Huyết Khế mà Nguyên Linh đặt ở trên người tôi cũng không bị phá vỡ... Chỉ sợ tôi đây trọn đời cũng sẽ không tỉnh lại.

Cố Hiểu Hiểu giống như tinh linh trong gió, cô mang theo nụ cười hiền lành, trong mắt lại hiện ra vẻ được giải thoát.

Băng.

Diệp Hiên nắm chặt hai tay, gân xanh hiện rõ trên bàn tay, chứng minh tâm tình hắn đang bị ba động đến trình độ nào.

Linh Hồn Huyết Khế, cực kỳ thâm độc, dù là người thi pháp đều không thể giải trừ, Diệp Hiên đọc một lượt Bất Tử Tiên Kinh, trong Cấm Kỵ Thiên cũng không có cách giải trừ bí thuật này, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, thứ này căn bản là không có cách giải.

- Thật xin lỗi.

Diệp Hiên run rẩy lên tiếng, trong mắt lại có vẻ trầm thống và hổ thẹn không thể nào tiêu tan.

- Ngốc... Đầu gỗ ngốc... Không được... Không cần nói thật xin lỗi... Anh... Anh không có sai... Tôi... Hai tay tôi dính đầy máu tươi... Chỉ có cái chết mới có thể làm cho Hiểu Hiểu giải thoát....

Thân thể Cố Hiểu Hiểu đang dần tan biến, trên mặt cô vẫn là nụ cười hiền lành, còn có một sự giải thoát, giống như muốn biến mất ở trong cái ôm đầy ấm áp của Diệp Hiên.

- Ngốc... Đầu gỗ ngốc... Đồng... Đồng ý với tôi... Anh phải sống thật tốt... Giúp tôi giết Nguyên Linh... Giết hắn...

Một cô gái hiền lành như thế này, trọn đời chẳng bao giờ tổn thương qua bất kỳ kẻ nào, vậy mà trước khi hồn phi phách tán lại có thể hận một người như vậy, từ đây cũng có thể nhìn ra Cố Hiểu Hiểu đã chịu đau đớn lớn đến dường nào.

- Tôi đồng ý với cô, tôi nhất định sẽ giết Nguyên Linh, để cho hắn trọn đời không được siêu sinh.

Nhìn Cố Hiểu Hiểu không ngừng tan biến, huyết khí cũng đang quấn quanh đến hắn, Diệp Hiên nắm chặt hai tay, huyết quang trong tròng mắt đang điên cuồng tăng vọt, hắn biết Cố Hiểu Hiểu trước khi chết muốn truyền toàn bộ tu vi của cô vào trong cơ thể hắn.

Chuyện này đối với Diệp Hiên mà nói, vốn nên là một việc vui, nhưng lại làm cho tâm tình của hắn càng lúc càng thêm trầm trọng.

- Đầu... Đầu gỗ ngốc... Lần này Hiểu Hiểu phải đi thật... Hiểu Hiểu rất vui khi được biết anh....

Ô ô ô.

Bão cát thổi qua đầy trời, Cố Hiểu Hiểu đang yên diệt, chút ít huyết quang cũng theo bão cát từ từ tiêu tán, lần này cô đã không trên thế gian nữa.

- Ách a.

Diệp Hiên dữ tợn, đôi mắt đỏ đậm như máu, hắn ngẩn đầu lên trời gào thét, ma quang huyết khí đáng sợ bắn ra tám phương, làm cho nơi này nổ nát vụn, lại dần dần hợp lại.

- Nguyên Linh, tới cái ngày Diệp Hiên ta thành tiên, đó chính là lúc ngươi vạn kiếp bất phục.

Diệp Hiên dữ tợn rít gào, lệ khí sát phạt nối liền trời đất kia tận diệt hoàn vũ, càng làm cho Nguyệt Thần ở nơi xa quan sát một màn này tức tái nhợt cả mặt, đáy mắt đầy sự sợ hãi.

Ùng ùng.

Tóc Diệp Hiên tung bay trong gió, mặt mũi của hắn lạnh lẽo mà vô tình, bốn đám huyết khí trong hư không bị hắn cuồng bạo hút đến gần người, căn bản không có chút do dự nào, trực tiếp thôn phệ vào trong cơ thể, mà sau đó lại vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh điên cuồng luyện hóa.

Răng rắc.

Trên trời cao, lôi đình giao thoa, một cơn mưa rào tầm tã rơi xuống, ở trong cơn mưa to bàng bạc kia, Diệp Hiên ngồi trong hư không, huyết quang mê mang quanh người, khí tức đáng sợ tăng lên cực nhanh, tu vi Độ Kiếp trung kỳ càng lấy tốc độ cực nhanh rảo bước tiến lên hậu kỳ.

Mưa vẫn cứ rơi, sấm sét liên tục lóe lên, liên tục vang lên những tiếng nổ ù ù, giống như thiên địa đều đang làm nhân chứng cho sự lột xác của Diệp Hiên.

Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Diệp Hiên từ từ mở mắt, một tia vô tình xẹt qua đáy mắt, toàn bộ hào quang đỏ ngầu di động quanh thân bị hắn hút vào trong cơ thể.

Bình Luận (0)
Comment