Diệp Hiên hiểu rõ, giá vân thuật chính là thuật pháp của tiên nhân, theo lý mà nói hắn còn không có thành tiên, tất nhiên không thi triển được loại thuật pháp tiên gia này, nhưng không biết tại sao, khi hắn bước vào Đại Thừa kỳ, trong đầu hắn đột nhiên hiểu rõ, nếu hắn muốn thi triển Giá Vân thuật thì sẽ rất dễ dàng, chỉ là vừa nghĩ đã đã tu thành thuật pháp này.
Diệp Hiên không biết vì sao hắn có thể thi triển thuật pháp này, cái này giống như chính là thiên phú bẩm sinh của hắn, không làm cho trong lòng hắn dâng lên nửa điểm sóng lớn.
Vùng ngoại thành kinh đô Hạ quốc.
Một dãy núi vô danh, liên miên chập chùng, ngọn núi xanh biếc, cây rừng có thể thấy được khắp nơi, lại vang đầy tiếng chim chóc líu lo, một cơn gió mát phất phơ thổi qua lại mang theo mùi thơm cây cỏ, hít vào một hơi lại có một loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Trên đỉnh núi, mây trắng lượn lờ.
Diệp Hiên chạm chân xuống đất, áng mây dưới chân tán loạn không còn tăm hơi, hắn nhìn ra biển mây chập trùng, sau đó lại thả người nhảy xuống phía vách núi.
Dưới đáy vực, một hang động đá cổ xưa mà tang thương, Diệp Hiên bước vào trong thạch động, một tiếng thét kinh hãi cũng truyền vào trong tai Diệp Hiên.
- Sư tôn, Diệp tiên sinh tới.
Sâu trong động, Linh Tuyền đã khô cạn, nguyên thần Liễu Bạch Y uể oải, đang vẽ gì đó lên trên tường, sắc mặt cực kỳ chuyên chú, mặc dù Tuyết Cơ kinh hô cũng không có khiến hắn tỉnh lại.
- Không nên quấy rầy hắn.
Diệp Hiên bước chậm đến, cho đến khi đứng ở bên cạnh Liễu Bạch Y, khi hắn nhìn chằm chằm vào trận đồ ở trên tường, Diệp Hiên chợt căng thẳng, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.
- Càn khôn treo ngược, sinh tử bát môn, Âm Dương Nhị Khí xoay càn khôn, trận pháp này...
Nhãn lực Diệp Hiên độc ác như thế nào, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra trận đồ Liễu Bạch Y vẽ ra nhất định không phải vật phàm, hơn nữa để cho Diệp Hiên kinh ngạc là, nếu như hắn đoán không sai, trận đồ này chính là tuyệt thế đại trận mà Liễu Bạch Y vẫn luôn đang nghiên cứu, chính là trận pháp sáng tạo ra giúp hắn ngăn cản Cửu Thiên Tiên Kiếp.
- Sai, không phải xoay càn khôn Âm Dương Nhị Khí, mà là đảo ngược bổn nguyên thiên địa, lấy huyết khí hóa thành linh khí, lấy Cửu Thiên Tiên lôi tạo tiên thể, ta gọi trận này là Nghịch Tiên trận, đây cũng là trận pháp mạnh nhất của Liễu Bạch Y ta mấy trăm năm qua.
Nguyên thần Liễu Bạch Y kích động nói, căn bản cũng không có phát giác Diệp Hiên tồn tại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm tuyệt thế trận đồ ở trên tường, cả người đều rơi vào trong điên cuồng.
- Không đúng, vị trí khối này Sinh Môn sai một ly, nếu như tiên lôi hàng lâm, trận pháp nhất định sẽ triệt để tan vỡ.
Liễu Bạch Y điên cuồng tự nói, bàn tay hư ảo xóa đi khuyết điểm nhỏ nhặt kia, tiếp tục chuyên chú sửa chữa trận đồ tuyệt thế.
- Diệp tiên sinh, từ mấy năm trước ngươi ngồi nói suông với gia sư, lại để cho gia sư mất ăn mất ngủ nghiên cứu ra tòa Nghịch Tiên Trận này, chỉ là hiện tại ngài ấy đã rơi vào cố chấp, cho dù người ngoài gọi thế nào cũng đều chưa từng để ý tới.
Mặt Tuyết Cơ đầy u sầu, cúi đầu nói với Diệp Hiên.
Nhìn ánh mắt cố chấp mà chuyên chú của Liễu Bạch Y, Diệp Hiên tự nhiên thở dài, một chút huyết quang xuất hiện trên đầu ngón tay, lặng yên điểm lên mi tâm Liễu Bạch Y, âm thanh vang lên như Thần Chung Mộ Cổ vậy.
- Bạch Y huynh, tỉnh lại.
Ông!
Nguyên thần Liễu Bạch Y ba động, ánh mắt chuyên chú lúc đầu lại bỗng nhiên trở nên bối rối, sau đó đôi mắt cũng nhanh chóng tập trung, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên, kinh ngạc nói:
- Diệp huynh, ngươi đến lúc nào?
- Sư tôn, ngài sắp hù chết ta rồi, nếu như không phải Diệp tiên sinh đến, ta thật sợ ngài sẽ hao hết nguyên thần mà chết mất.
Tuyết Cơ nghẹn ngào lên tiếng, nhanh chóng kể lại tình huống mấy năm qua Liễu Bạch Y đắm chìm trong Nghịch Tiên trận, điều này cũng làm cho Liễu Bạch Y trở nên xấu hổ, không ngừng dỗ Tuyết Cơ, mới để cho Tuyết Cơ nín khóc mỉm cười.
Sau khi dỗ dành Tuyết Cơ xong, tuy nguyên thần Liễu Bạch Y uể oải, nhưng giọng nói lại cực kỳ hưng phấn, hắn nói:
- Diệp huynh, năm đó ngươi ban tặng ta rất nhiều điển tịch trận pháp, ta ngày đêm nghiên cứu, rốt cuộc cũng sáng chế ra tòa Nghịch Tiên Trận này, chỉ cần ngươi lại cho ta ba năm, tòa tuyệt thế đại trận này sẽ có thể hoàn thiện, đến lúc đó thì Diệp huynh ngươi độ Cửu Thiên Tiên Kiếp, có thể nắm chắc thêm hai phần đề thăng.
Nhìn Liễu Bạch Y hưng phấn tựa như một đứa trẻ, Diệp Hiên thở dài nói:
- Bạch Y huynh, mấy năm nay khổ cho ngươi rồi, chỉ là, ta xin nhận ý tốt của ngươi, chỉ sợ ta dùng không được tòa Nghịch Tiên trận này.
- Ừm?
Nghe thấy những lời Diệp Hiên vừa nói, Liễu Bạch Y lập tức ngẩn ra, sau đó lo lắng hỏi:
- Diệp huynh, lẽ nào ngươi đã bước vào Độ Kiếp hậu kỳ, có thể triệu hoán Cửu Thiên Tiên Kiếp?
Nhìn nguyên thần Liễu Bạch Y ba động không yên, Diệp Hiên nhẹ nhàng gật đầu, chứng thực suy đoán của Liễu Bạch Y, điều này làm cho khí tức Liễu Bạch Y trở nên hỗn loạn, vẻ khổ sở xẹt qua đáy mắt.
- Ai, là Liễu Bạch Y ta vô năng, mấy năm trôi qua, ta lại vẫn không có hoàn thành Nghịch Tiên trận.
Liễu Bạch Y tự giễu cười nói.