- Trường Sinh sư huynh, ngươi và ta mặc dù không cùng một sư, nhưng lại có tình đồng môn, Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân này là Đại La Kim Tiên chuyển thế, vừa lúc có thể nghiệm chứng tu vi của sư đệ, hy vọng sư huynh đừng ngăn cản.
Giọng của Dương Tiễn trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng lại đang nói cho Trường Sinh Thiên Tôn, nếu như lại vì Diệp Hiên nói chuyện, vậy cũng đừng trách Dương Tiễn hắn trở mặt.
- Truyền Diệp Hiên vào Lăng Tiêu Bảo Điện.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng, nhưng trong mắt lại có tia hàn quang hiện lên, chiêu mượn đao giết người này của hắn, sẽ lập tức nhìn thấy hiệu quả.
...
Thái Âm tinh, Quảng Hàn Cung.
Quảng Hàn tiên tử ôm Thỏ Ngọc, đứng ở dưới Quế Thụ thông thiên, đôi mắt nàng lóe lên như tinh thần, nhìn Lăng Tiêu Bảo Điện xa xa, nàng đã nghe thấy giọng nói của Dương Tiễn.
- Ngọc Nương, Diệp Hiên mặc dù đã cứu mạng của ngươi, nhưng cũng rình coi ngọc thể của bổn tiên tử, hắn có một kiếp này cũng là nghiệp của hắn.
- Chủ nhân, cũng xin ngài cứu hắn một mạng.
Thỏ Ngọc lên tiếng khẩn cầu, không phải nàng thương hại Diệp Hiên, mà là bởi vì nếu Diệp Hiên chết, nàng cũng không sống được, dù sao nguyên thần của nàng còn bị gieo Huyết Khế của Diệp Hiên.
Sắc mặt Quảng Hàn tiên tử trong trẻo lạnh lùng, sau đó lại chậm rãi gật đầu, nói:
- Như thế này cũng tốt, hôm nay cứu mạng của hắn, cũng coi như giúp ngươi trả hắn ân tình.
- Đa tạ chủ nhân thành toàn.
Thỏ Ngọc mừng rỡ lên tiếng.
Một ngày này, Thái Âm tinh đang sáng lên, Quế Thụ thông thiên đang lay động, một thiên kiều được làm từ ánh trăng trắng rũ xuống Thiên Đình, Quảng Hàn tiên tử vạn năm chưa từng đi ra Nguyệt Cung mang theo tấm lụa mỏng che mặt, đang dọc theo nguyệt quang thiên kiều đi tới Thiên Giới Lăng Tiêu điện.
...
Loạn Vân cung.
Tiên quang theo khẩu dụ của Ngọc Đế đến đây, tuyên triệu Diệp Hiên vào Lăng Tiêu Bảo Điện, Diệp Hiên đi theo Tiên Quan, bước vào Loạn Vân cung, ánh mắt của hắn đạm mạc, đôi mắt khép mở có huyết quang cuồng bạo lóe lên.
Ông!
Mi tâm Diệp Hiên đang sáng lên, Tru Thiên kích nhộn nhạo bay ra, đang dâng lên một loại khí độ hung ác chưa bao giờ có.
- Ngươi và ta đồng tâm đồng thể, trận chiến ngày hôm nay là một trận chiến tôn nghiêm của Diệp Hiên ta, mặc dù Dương Tiễn hắn là La Thiên Kim Tiên, nhưng ta cũng muốn để cho toàn bộ quần tiên này nhìn thấy, Diệp Hiên ta tuyệt đối không phải người dễ bắt nạt.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, hắn không có đào tẩu, cũng không thể đào tẩu, đây là một trận chiến liên quan đến tôn nghiêm của hắn, nếu như hắn trốn, sẽ trở thành trò cười cho tam giới, hơn nữa cũng sẽ làm cho Quảng Hàn tiên tử tự cho là đúng kia chế nhạo.
Hiện tại, điều duy nhất Diệp Hiên có thể trông cậy vào chính là Tru Thiên kích, bởi vì ở trong Bất Tử Tiên Kinh ghi chép, Tru Thiên kích là trọng khí sát phạt đệ nhất vạn cổ, trong đó ẩn chứa lực lượng không thể tin được.
Quan trọng nhất là, mặc dù Diệp Hiên chiến một trận cùng Nguyên Linh, cũng chưa từng dùng qua Tru Thiên kích, hắn cũng muốn thử xem, khi hắn hóa thân thành Thái Ất Huyền Tiên cầm Tru Thiên kích trong tay, có thể vượt qua ba đại cảnh giới chiến một trận với chiến thần tam giới Dương Tiễn hay không.
Đây không chỉ là trận chiến tôn nghiêm, cũng là cách để Diệp Hiên ước lượng chiến lực của chính mình, cái này cũng liên quan kế hoạch tiếp theo của hắn.
Ùng ùng!
Đẩy cổng Loạn Vân cung ra, dưới ánh mắt của ba nghìn Thiên Hà Thủy Quân, Diệp Hiên triệu hồi một đám mây đen, không hề do dự mà bay thẳng đến Lăng Tiêu Bảo Điện.
…
Đấu Ngưu cung, Lăng Tiêu điện.
Dương Tiễn đứng ngạo nghễ giữa quần tiên, tự có một phen khí thế ta mặc kệ hắn là ai, làm cho quần tiên Thiên Giới cũng không dám nói nhiều.
Luận đạo thống, Dương Tiễn là đệ nhất nhân của đệ tử đời thứ ba Xiển Giáo, luận tu vi, Dương Tiễn là La Thiên Kim Tiên, gần bước vào Đại La Kim Tiên cảnh, càng được xưng là đệ nhất chiến thần tam giới.
Lên tới quần tiên Thiên Đình, xuống đến Diêm La Địa Phủ, nhìn khắp bốn châu tứ hải, bất kể Dương Tiễn đi tới nơi nào đều là tinh thần sáng chói nhất, không ai có thể phủ đi hào quang của hắn.
Nội tâm quần tiên Thiên Giới dồn dập thở dài, cái tên Diệp Hiên này nếu như trốn còn tốt, nếu thật đi tới Lăng Tiêu điện, dù không bị Dương Tiễn đánh giết nhưng kết quả cũng sẽ cực kỳ thê thảm.
- Quảng... Quảng Hàn tiên tử đến.
Chợt.
Tiên Quan run rẩy lên tiếng, chỉ thấy một đạo nguyệt quang thiên kiều trải đến, Quảng Hàn tiên tử mang theo tấm lụa mỏng che mặt, đang đạp nguyệt quang thiên kiều chầm chậm mà đến, cho đến khi đi vào trong Lăng Tiêu điện, cũng để cho quần tiên ở đây ngây dại ra.
Không ai từng nghĩ tới, Quảng Hàn tiên tử đã vạn năm không ra khỏi Nguyệt Cung, vậy mà hôm nay lại giá lâm Thiên Đình, chuyện này quả thâtk làm cho quần tiên kinh ngạc tột cùng.
Lúc này, thân thể Ngọc Đế cũng trở nên cứng ngắc, Dương Tiễn không còn ngạo nghễ nữa, tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử, si mê trong mắt kia dường như muốn hóa thành thực chất vậy.
- Bái kiến Ngọc Đế.
Ngọc Đế thân là chí tôn tam giới, càng là chủ nhân Thiên Đình, Quảng Hàn tiên tử đương nhiên sẽ không thất lễ, nàng khẽ khom người một bái.
- Tiên... Tiên tử không cần đa lễ.
Ngọc Đế trong nháy mắt tỉnh dậy, giọng nói đều có chút khẽ run, càng không để ý đến uy nghiêm của mình, đi nhanh xuống Lăng Tiêu điện, xem tư thế như muốn nâng Quảng Hàn tiên tử dậy.
Đáng tiếc, không đợi Ngọc Đế tiến lên, Quảng Hàn tiên tử đã hơi lui về sau ba bước, còn có Thái Bạch Kim Tinh ho nhẹ nhắc nhở, tức thì làm cho Ngọc Đế tỉnh dậy, sắc mặt hơi căng cứng đến đỏ bừng, lần nữa ngồi trở lại trên ngai.
- Thường... Thường Nga, làm sao ngươi lại tới đây.