Thiên Giới ba mươi ba trọng thiên.
Bầu trời vô tận bị phá toái, quỳnh lâu ngọc vũ đang sụp đổ, chín vạn dặm Thiên Hà bị cuốn ngược, Dương Tiễn bày ra tư thái bá đạo, vung ra mỗi một đao giống như đều có thể tan biến vạn vật, mà Diệp Hiên lại điên cuồng chạy trốn, cực kỳ chật vật mới có thể tránh né Dương Tiễn truy sát.
Không phải Diệp Hiên không muốn chính diện chiến một trận cùng Dương Tiễn, mà cảnh giới của hai người chênh lệch quá lớn, một kẻ là La Thiên Kim Tiên, một người lại chỉ là Thái Ất Huyền Tiên, như vậy có khác gì một con voi so với một con kiến, căn bản cũng không có bất kỳ khả năng gì để so sánh.
Hơn nữa, Diệp Hiên có thể cảm giác được, mỗi một đao Dương Tiễn bổ ra, hắn căn bản tiếp không được, lực lượng La Thiên Kim Tiên kia trong nháy mắt sẽ đánh trọng thương hắn.
Chỉ là, Diệp Hiên cực kỳ bình tĩnh, nếu hắn đã dám xuất hiện ở trước mặt Dương Tiễn, vậy thì hẵn cũng có nắm chắc đối mặt với người này, đối kháng chính diện là không thể, hắn chỉ đang chờ đợi một cơ hội để ra tay.
Mà cơ hội ra tay chỉ có một lần, nếu có thể trọng thương Dương Tiễn, hắn sẽ có thể giết ngược lại đối phương.
Ào ào ào!
Chín vạn dặm Thiên Hà ù ù dị động, Diệp Hiên phi đầu tán phát (*), quanh người lại rạn ra như mạng nhện, khóe miệng còn tràn cả máu.
(*) Đầu tóc rũ rượi.
Hiển nhiên, mặc dù Diệp Hiên không chính diện chống đỡ Dương Tiễn, nhưng trong một đường trốn chết, chỉ là dư ba do La Thiên tiên quang mà Dương Tiễn chém ra cũng đã làm cho hắn bị trọng thương.
Ông!
Hư không ngưng trệ, thân hình nguy nga, Diệp Hiên không còn lẩn trốn, hắn đứng sừng sững ở trên Thiên Hà, quay đầu nhìn lại Dương Tiễn, một tia sát cơ hung ác nham hiểm lặng yên xẹt qua đáy mắt.
- Chém!
Dương Tiễn lao qua trường thiên bay nhanh đến, khuôn mặt hắn nổi giận đến căng cứng đỏ bừng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao bỗng nhiên bổ ra La Thiên Tiên quang, cuồng bạo chém xuống đầu Diệp Hiên.
- Trấn Hồn Phiên.
Diệp Hiên ngẩn đầu lên trời gầm nhẹ, giơ chưởng triệu hồi ra trăm ức Trấn Hồn Phiên, lá cờ bay lượn trên bầu trời, hàng tỉ vong hồn gào thét, mang theo uy năng thảm liệt nghênh đón La Thiên Tiên Quang.
Xì xì xì!
Hàng tỉ vong hồn tuy đáng sợ, nhưng đối mặt La Thiên Tiên quang thì lại giống như tuyết gặp nước nóng, đao quang thông thiên quán địa trực tiếp chém trăm ức Trấn Hồn Phiên ra làm hai đoạn, dư uy không giảm mà chém vào cơ thể Diệp Hiên.
Phốc phốc!
Tiếng đao chém đến tận xương thịt truyền đến, chỉ thấy lồng ngực Diệp Hiên hiện ra vết máu đáng sợ, da thịt hắn bung ra, mơ hồ có thể thấy được xương sườn trong lồng ngực, vào thời khắc này cũng phun trào số lượng lớn máu tươi.
Phốc!
Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi, mặt hắn như tờ giấy vàng, Thái Ất tiên quang quanh thân đã bị phá toái, cả người đều nhuộm đầy máu, máu cứ thế mà rơi xuống Thiên Hà.
- Chân Quân, đao hạ lưu nhân
Quảng Hàn tiên tử cưỡi mây lao đến, nhìn thấy một màn như thế, lo lắng lên tiếng.
Nghe thấy lời nói của Quảng Hàn tiên tử, Dương Tiễn tạm hoãn sát cơ, hắn giơ chưởng, tiên quang đáng sợ lan tràn ra, trong nháy mắt hút Diệp Hiên tới cạnh mình.
- Ách!
Diệp Hiên kêu đau một tiếng, chỉ thấy một tay Dương Tiễn bóp cổ hắn, giống như một con gà mà nhấc Diệp Hiên lên giữa không trung, năm ngón tay đang hơi co rút, giống như sau một khắc sẽ bóp gảy cổ Diệp Hiên.
Quần tiên cùng Ngọc Đế bay tới, khi bọn họ thấy một màn này, thần tình mỗi người đều không giống nhau, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hiên lại giống như nhìn người chết.
- Chân Quân, thiếp thân từng nợ đạo nhân này một ân tình, cũng xin Chân Quân bỏ qua cho người này.
Quảng Hàn tiên tử khom người thi lễ, giọng nói tràn đầy khẩn cầu.
Đệ nhất chiến thần tam giới, đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba của Xiển Giáo, phong hào Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, hắn gọi là Dương Tiễn, một người từ nhỏ đã được định trước bất phàm, tung hoành lục đạo tam giới không địch thủ.
- Diệp Hiên, ngươi thật đáng buồn, lại để một nữ tử cầu tình cho ngươi miễn chết, hôm nay bản Chân Quân nể tình Quảng Hàn tiên tử có thể không giết ngươi, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau đừng lại đi trêu chọc Quảng Hàn tiên tử, nếu như còn có lần nữa, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Dương Tiễn lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, thuận tay buông Diệp Hiên ra, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.
- Đa tạ Chân Quân thành toàn.
Quảng Hàn tiên tử cúi người thi lễ, rốt cuộc cũng thở phào một cái, cô cứu được Diệp Hiên, đây cũng tính là đã trả ân tình cho Diệp Hiên.
- Chân Quân tam giới thần võ vô địch, hôm nay tiểu tiên xem như thấy được.
- Thiên uy của Chân Quân, tam giới ai có thể địch?
- Bệ hạ, cũng xin mở ra Vân Ba đại yến, tiếp Chân Quân đi vào Thiên Đình tẩy trần.
Giờ khắc này, quần tiên tươi cười, dồn dập lấy lòng Dương Tiễn, không có ai quan tâm Diệp Hiên như thế nào, dù sao Diệp Hiên cũng đã đắc tội Dương Tiễn, càng là một người thất bại triệt đầu triệt đuôi, người nào trong tam giới này lại dám giao hảo với hắn?
Ngọc Đế thờ ơ lạnh nhạt, quần tiên dồn dập lấy lòng, Dương Tiễn ngạo nghễ trên Thiên Hà, chỉ có Diệp Hiên cả người tắm máu rủ đầu xuống, không dám nhìn thẳng, giống như một người thất bại.
Chợt.
Ùng ùng.
Ức vạn dặm thiên địa cuồng bạo run rẩy, ba mươi ba trọng thiên hôn ám không ánh sáng, chín vạn dặm Thiên Hà Chi Thủy quay quanh, một đạo ma quang thông thiên động địa từ bên ngoài ba mươi ba trọng thiên rơi xuống, bao phủ lấy cơ thể đầy máu của Diệp Hiên.
Khí tức hung ma náo động cổ kim, hung quang sát phạt thiên địa, Diệp Hiên tắm lấy ma quang thông thiên đứng dậy từ trong hư không, thân thể giập nát của hắn đang khép lại, mi tâm đang chậm rãi tỏa sáng.