Giờ khắc này.
Diệp Hiên tay trái cầm kích, tay phải bóp chặt đầu Dương Tiễn trên, sát cơ cực kỳ hung ác lượn lờ ở quanh người hắn, mà Dương Tiễn thì cả người tắm máu, thân thể tàn phá không chịu nổi, mấy chục lỗ máu xuất hiện trên người hắn, nhìn lại trông cực kỳ thê thảm.
- Diệp Hiên, ngươi không giết được ta.
Dương Tiễn thê thảm cười một tiếng, đôi mắt vẫn ngạo nghễ như cũ, cũng không có bởi vì mình rơi vào trong tay Diệp Hiên mà có bất kỳ khẩn cầu hèn mọn nào.
Đường đường là Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, đệ nhất chiến thần tam giới, cho dù hồn phi phách tán, hắn cũng sẽ không cầu xin tha thứ nửa câu, đây cũng là tôn nghiêm của Dương Tiễn, càng là sự kiêu ngạo của chính hắn.
- Không thể không nói, ngươi là đại địch bình sinh của ta, nếu như chính diện đánh với ngươi một trận, ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi, đáng tiếc, từ cổ chí kim được làm vua thua làm giặc, mà kết quả duy nhất của ngươi bây giờ chỉ có chết.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, chưởng chỉ đang nở rộ Thái Ất tiên quang, đôi mắt hiện ra sát cơ hung ác tàn nhẫn.
Kỳ thực, Diệp Hiên cũng không ghét Dương Tiễn cuồng ngạo tự đại, bởi vì bản thân Dương Tiễn đã là La Thiên Kim Tiên, bản thân có vốn để kiêu ngạo.
Chỉ là, Diệp Hiên cũng đã tính toán đúng sự tự ngạo của Dương Tiễn, bởi vì hắn cuồng vọng tự đại, mới cho mình cơ hội đánh ra một kích tuyệt sát, hiện tại cũng chỉ có lấy kết quả là hồn phi phách tán.
- Dương Tiễn, để cho ta tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.
Đối đãi với kẻ địch phải tàn nhẫn vô tình, phải chém tận giết tuyệt không để lại hậu hoạn, đây là chuẩn tắc của Diệp Hiên, chưa bao giờ có bất kỳ ngoại lệ gì, hắn không lời nói nhảm, bàn tay khóa đầu Dương Tiễn đang nở rộ Thái Ất tiên quang, bỗng nhiên nghiền nát đến nguyên thần.
- Không được!
Trường Sinh Thiên Tôn cùng Quảng Hàn tiên tử lên tiếng kinh hô, đáng tiếc ai cũng không thể ngăn cản tâm tư muốn tiêu diệt Dương Tiễn của Diệp Hiên.
Ầm!
Thái Ất tiên quang tàn sát thân thể Dương Tiễn, càng muốn cắn nát nguyên thần, nhưng cũng vào thời khắc này, một chuyện kinh biến cực lớn đã xảy ra.
Ngao ô!
Một tiếng rống giận rung trời chấn động hư không, một con Thần Khuyển màu đen bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Diệp, thú trảo sắc bén mang theo Thái Ất tiên quang đáng sợ, cuồng bạo tàn nhẫn đánh đến tim Diệp Hiên từ phía sau.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, Diệp Hiên gặp phải đánh lén, trong nháy mắt bị đánh bay ra, Thái Ất tiên quang đều phá toái, chứng minh hắn chịu một kích có bao nhiêu nghiêm trọng.
- Hao Thiên Khuyển?
Quần tiên náo động lên tiếng, lúc này mới nhớ tới, bên cạnh Dương Tiễn có một con dị thú Hồng Hoang tên Hao Thiên Khuyển, từ thời Hồng Hoang đã theo Dương Tiễn chinh chiến tam giới, một người một chó như hình với bóng, không ngờ ở thời khắc mấu chốt này lại cứu được Dương Tiễn một mạng.
Ông!
Hư không chấn động, rung động khuếch tán, Diệp Hiên bắn ngược quay về, cố định mình lại ở trong hư không, quay đầu lại nhìn Dương Tiễn thì thấy Dương Tiễn đang lạnh lùng cười với hắn, bên cạnh còn có một con Thần Khuyển màu đen hung tàn nhìn chằm chằm vào mình.
- Huyền Công!
Thương thiên đong đưa, hư không nổ tung, lấy Dương Tiễn làm trung tâm, La Thiên Tiên Quang đáng sợ bao trùm, nhục thân bị tàn phá không chịu nổi lại đang hợp lại cực nhanh, khi La Thiên Tiên Quang tiêu tán, thân thể hắn lại hoàn hảo không chút tổn hại nào, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lại lần nữa xuất hiện ở trong mắt Diệp Hiên.
Một màn như thế làm cho Diệp Hiên phải ngưng mắt nhìn lại, sắc mặt cũng dần dần âm trầm.
- Huyền Công danh bất hư truyền, chính là một loại thuật pháp nhục thân Thành Thánh, huống hồ Dương Tiễn là La Thiên Kim Tiên, chỉ cần một tia nguyên thần bất diệt, đã có thể đoàn tụ nhục thân, tuy binh khí trong tay Diệp Hiên cổ quái, nhưng lại chênh lệch với Dương Tiễn ba đại cảnh giới, chỉ sợ chưa chắc là đối thủ.
- Không sai, tên đạo nhân này có thể gây tổn thương cho Dương Tiễn, quả thật khó có được, nhưng hắn nhưng không biết, La Thiên Kim Tiên tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, bước vào cảnh giới này đã mang ý nghĩa thân thể bất tử, chỉ cần một chút Nguyên Linh còn lại, cũng có thể đoàn tụ huyết nhục tái sinh.
- Các ngươi cũng không nên quên, vừa rồi Dương Tiễn chỉ là nhất thời sơ suất, mới bị Diệp Hiên thành công đánh một kích, hắn còn chưa hề dùng tới Thiên Cương Tam Thập Lục Biến.
Quần tiên ghé mắt, nghị luận ầm ĩ, mỗi một người bọn hắn đều sống mấy trăm ngàn năm, kiến thức tự nhiên bất phàm, đối với cảnh giới La Thiên Kim Tiên, càng có lý giải khác hẳn với người bình thường.
Tuy bọn họ cũng cảm thấy Diệp Hiên rất kinh diễm, nhưng tu vi chênh lệch lại đặt rõ ở trước mắt, mặc dù trước đó Diệp Hiên đã ra một kích đánh lén khiến Dương Tiễn trọng thương, nhưng bây giờ Dương Tiễn đã lấy lại tinh thần, chỉ sợ Diệp Hiên cũng sẽ phải chết ở trong tay Dương Tiễn.
- Diệp Hiên, không thể không nói, nếu như cho ngươi cơ hội tăng tiến tu vi, chỉ sợ ngay cả bản Chân Quân đều không phải đối thủ của ngươi, đáng tiếc ngươi cũng không có cơ hội đó nữa.
Dương Tiễn đứng sừng sững giữa hư không, sự cuồng ngạo đã biến mất, rốt cuộc cũng cho rằng Diệp Hiên là một đối thủ chân chính, bởi vì vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã chết ở trong tay Diệp Hiên, nếu không phải Hao Thiên Khuyển đánh lén đắc thủ, để cho hắn thoát ra khỏi tay Diệp Hiên, chỉ sợ hắn hiện tại sớm đã thần hồn câu diệt mà chết.
Ông!
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chỉ đến Diệp Hiên ở phía xa, La Thiên Tiên Quang che trời che đất, Dương Tiễn rốt cuộc cũng bắt đầu chăm chú, thu hồi sự khinh miệt đối với Diệp Hiên, nhìn thẳng mắt Diệp Hiên, mang theo cả sự kiêng kỵ.