Hôm nay chính là ngày Cửu Hoa Huyền Tiên gả nữ nhi, có thể nói là một việc trọng đại của Cửu Hoa tiên tông, tông môn tu tiên trong phạm vi mười triệu dặm tự nhiên đến đây chúc mừng.
Lúc này, Cửu Hoa Huyền Tiên thoải mái cười to, đang nghênh đón rất nhiều đồng đạo.
Nói đến Cửu Hoa Huyền Tiên, bản thể chính là một con Thương Ưng, nghìn năm hóa hình vạn năm đắc đạo, thờ phụng cũng là đạo thống Triệt Giáo nhất mạch, mặc dù bây giờ Triệt Giáo nhất mạch đã cô đơn, nhưng lạc đà gầy so lớn hơn ngựa, Triệt Giáo nhất mạch cũng không phải ai cũng có thể chọc được.
Điều này cũng làm cho Cửu Hoa Huyền Tiên lập đạo thống khai tông lập phái ở Hạo Huyền sơn triệu dặm, càng lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời tiêu diêu tự tại.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm bụi khói, Diệp Hiên đi qua hư không, thu hết cảnh tượng của Cửu Hoa sơn vào trong mắt, đối với nhưng tu tiên giả tu vi thấp, hắn không có một chút hứng thú.
Nếu như nói có chút hứng thú, đó chính là Cửu Hoa Huyền Tiên còn có thể lọt vào pháp nhãn của hắn, không phải nói Cửu Hoa Huyền Tiên rất mạnh, chỉ là những tu tiên giả bên dưới cũng chỉ có Cửu Hoa Huyền Tiên đi đến Tiên Nhân cảnh, nếu như nuốt đạo quả của Cửu Hoa Huyền Tiên, bản thân sẽ tăng thêm một ít tu vi.
Từ sau trận chiến với Dương Tiễn, Diệp Hiên triệt để nhận thức tu vi của mình không đủ, tiên đan thần dược thì không cần nghĩ, hắn cũng không có phúc phận đi hưởng dụng, duy nhất có thể để cho hắn nhanh chóng tăng cao tu vi là thi triển Kiếp Tiên thuật thôn phệ đạo quả của người khác.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đáy mắt bất cứ lúc nào xẹt qua huyết quang, đôi mắt nhìn về phía Cửu Hoa Huyền Tiên toát ra sát cơ nhè nhẹ, chỉ là Diệp Hiên do dự một hồi, cuối cùng không có ra tay với hắn.
Dù sao, hắn đến tìm kiếm Lê Giang Lưu, đợi trả xong ân tình của người này, diệt Cửu Hoa Huyền Tiên cũng không được muộn.
Trong lòng Diệp Hiên có quyết định, hai tay đánh ra Tiên Quyết, quanh thân bỗng nhiên hư huyễn, biến mất ở trong hư không.
...
Cửu Hoa đại điện, Đan Dược Các.
Địa hỏa cháy hừng hực, lò luyện đan tư lạp rung động, phía dưới lò luyện đan có một thân ảnh khoác đạo bào tay bấm pháp quyết, không ngừng bỏ một ít linh dược vào trong lò luyện đan, còn có hai vị Dược Nô đang huy động quạt lửa, hiển nhiên đang luyện chế một lò đan dược.
- Mở lò.
Theo hồng bào đạo nhân lên tiếng, hai gã Dược Nô không dám thờ ơ, cùng nhau hợp lực xốc lên nắp lò luyện đan, một mùi thơm xông vào mũi từ trong lò luyện đan đã.
Sắc mặt hồng bào đạo nhân hiện ra sự vui vẻ, hư không vẫy tay, hơn mười viên thuốc bị hắn hút tới tay.
- Tốt tốt tốt, Ngưng Hương đan sáng chói, màu êm dịu, mùi thơm nức mũi, xem ra lần này luyện chế rất thành công.
Hồng bào đạo nhân tham quan ngắm nhìn đan dược trong tay, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng.
- Thí nghiệm thuốc.
Hồng bào đạo nhân thu lại khuôn mặt tươi cười, giọng nói hơi lộ ra hung ác nham hiểm, quay người đánh ra một viên đan dược đến trong tay một gã Dược Nô, người này run rẩy tiếp ở trong tay.
Ầm.
Thân thể Dược Nô run rẩy như cầy sấy, bỗng nhiên quỳ rạp xuống trước mặt hồng bào đạo nhân, giọng nói run rẩy nhỏ bé khẩn cầu nói:
- Sư... Sư tổ... Tha mạng... Ngưng Hương đan này là vật kịch độc làm hỏng nền móng của người....
- Ừm?
Không đợi tên Dược Nô này nói xong lời khẩn cầu, sắc mặt hồng bào đạo nhân âm lãnh, nói:.
- Chẳng lẽ còn muốn bần đạo đút ngươi? Hay là nói ngươi muốn hồn phi phách tán?
- Để ta thay hắn dùng đan dược này.
Bỗng nhiên, một Dược Nô khác bình thản lên tiếng, trực tiếp cướp tới Ngưng Hương đan từ trong tay người này, sau đó nuốt vào trong bụng, toàn bộ quá trình lộ ra vẻ bình tĩnh.
- Tốt tốt tốt.
Nhìn một màn như thế, hồng bào đạo nhân vuốt râu cười to nói:
- Giang Lưu, cũng không biết ngươi có được cơ duyên gì, ăn cả trăm loại độc mà không chết, ngươi quả thật là bảo vật của Cửu Hoa tiên tông chúng ta.
- Giang Lưu đại ca, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.
Dược Nô không ngừng dập đầu cám cơn Lê Giang Lưu, trên khuôn mặt hiện ra vẻ cảm kích, nếu không phải Lê Giang Lưu thay hắn ăn viên thuốc này, chỉ sợ hắn sẽ rất thê thảm.
- Sư tổ, Giang Lưu có một chuyện muốn nhờ.
Mười năm trôi qua, thiếu niên đã từng non nớt hiện giờ không còn, Lê Giang Lưu hóa thành một thanh niên, chỉ là ánh mắt khô bại vô thần, quanh thân nở rộ tia uể oải, giống như vạn sự vạn vật đều không còn ở trong lòng của hắn.
Trong mắt Lê Giang Lưu bây giờ hiện ra vẻ ước ao, khẩn cầu nhìn về phía hồng bào đạo nhân, cũng để cho hồng bào đạo nhân hơi nhíu mày, hiển nhiên biết Lê Giang Lưu muốn cầu hắn làm chuyện gì.
- Giang Lưu, ngươi theo bần đạo đã năm năm, càng là thí nghiệm thuốc cho bần đạo năm năm, có thể nói công lao to lớn, nhưng ngươi phải biết, ngươi là người mang tội, càng bị tông chủ cầm không cho phép đi ra khỏi Đan Dược Các, bần đạo không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Nhìn trong mắt Lê Giang Lưu hiện ra sự ảm đạm vô thần, hồng bào đạo nhân rất sợ Lê Giang Lưu muốn đi tìm chết, vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi:
- Giang Lưu, tuy ngươi năm đó phạm sai lầm lớn, nhưng chỉ cần ngươi hảo hảo thí nghiệm thuốc cho bần đạo, trăm năm sau bần đạo tất sẽ giúp ngươi khôi phục tu vi, cũng sẽ khẩn cầu tông chủ lần nữa thu ngươi, cũng không nhất định tiếp tục làm một Dược Nô đê tiện ở Đan Dược Các.
- Sư tổ, hôm nay là ngày Thải Nhi sư tỷ đại hôn, ta chỉ muốn gặp nàng một lần cuối, van cầu ngài thành toàn cho Giang Lưu.
Lê Giang Lưu quỳ xuống đất dập đầu, giọng nói bi thương.