- Hừ.
Nhìn Lê Giang Lưu không thức thời, hồng bào đạo nhân biến sắc, lạnh lùng nói:
- Lê Giang Lưu, ngươi đừng có được voi đòi tiên, Thải Nhi hôm nay đại hôn, là đại sự của Cửu Hoa tiên tông ta, nếu như bần đạo thả ngươi ra khỏi Đan Dược Các, chẳng phải sẽ bị tông chủ trách phạt?
- Ngươi không cần nói, bần đạo sẽ không đồng ý.
Hồng bào đạo nhân phất tay áo rời đi, thái độ lạnh lùng, nếu không phải xem ở chỗ Lê Giang Lưu còn có chỗ dùng, hắn nào rảnh phản ứng với một Dược Nô đê tiện.
Trong Đan Dược Các.
Đôi mắt Lê Giang Lưu chảy ra hai hàng nước mắt, vô thần ngồi tại chỗ, mà Dược Nô bên cạnh nhẹ giọng an ủi:
- Giang Lưu đại ca, đây là mệnh của chúng ta, ngươi nhận mệnh đi.
- Ha ha... Ha ha.
Bỗng nhiên, Lê Giang Lưu cất tiếng cười to, cười cười chảy cả nước mắt, rù rì nói:
- Mệnh? Nếu như năm đó vị Đại tiên kia có thể thu ta làm đồ đệ, Cửu Hoa tiên tông nho nhỏ sao lại đặt ở trong mắt Lê Giang Lưu ta?.
Nhìn Lê Giang Lưu điên cuồng, tên Dược Nô ở một bên thở dài nói:.
- Giang Lưu đại ca, ngươi mau tỉnh lại đi, mấy năm nay ngươi đã đề cập qua vô số lần, nếu ngươi thật từng cứu tính mệnh của một vị tiên nhân, ngươi như thế nào sẽ rơi vào kết quả hôm nay?
- Ngươi không tin ta?
Lê Giang Lưu buồn bã, cười điên nói:
- Ngươi biết vì sao ta còn nỗ lực sống không? Bởi vì ta tin tưởng hắn sẽ trở về tìm ta, ta tin tưởng hắn sẽ trở về tìm ta.
Lê Giang Lưu giống như điên cuồng, giống như rơi vào trong chấp nhất nào đó, điều này cũng làm cho Dược Nô bên cạnh bất đắc dĩ thở dài, chỉ cho rằng Lê Giang Lưu nhiều năm thí nghiệm thuốc, tinh thần đã xuất hiện chút vấn đề.
Ông.
Hư không bắt đầu dị động, rung động khuếch tán, Diệp Hiên bước ra một bước, yên lặng nhìn chăm chú vào Lê Giang Lưu, từ đầu đến cuối hắn đều nhìn rõ chuyện Lê Giang Lưu gặp phải, chỉ là trong lòng cũng không chấn động quá lớn.
Con đường của mỗi người đều là tự mình đi, hoặc tốt hoặc xấu, hoặc bi thương hoặc thảm, có ngạo nghễ cửu thiên, có hèn mọn như kiến.
Diệp Hiên đột ngột xuất hiện làm cho sắc mặt Dược Nô cùng Lê Giang Lưu đại biến, mà khi Lê Giang Lưu nhìn thấy tướng mạo Diệp Hiên, dại ra tại chỗ, thân thể lại không cầm được run rẩy.
- Ân tình năm đó, hôm nay tương báo, theo ta đi.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Ngươi... Ngươi là người phương nào?.
Dược Nô hoảng sợ phát ra tiếng.
Ầm.
Chỉ thấy Lê Giang Lưu quỳ rạp trên đất, không ngừng hướng Diệp Hiên dập đầu, nước mắt không ngừng chảy ra, ngay cả giọng nói đều trở nên run rẩy.
- Chân Quân, đệ tử biết ngài sẽ trở lại.
Nhìn Lê Giang Lưu run rẩy thân thể, sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, trầm giọng nói.
- Ân cứu mạng không thể không báo, đây là thiện duyên ngươi làm cho ta, hôm nay chuyên tới trả ân này.
Ông.
Chưởng chỉ phất qua khoảng không, hư không hóa ảnh, chỉ thấy Diệp Hiên đánh ra một đạo tiên quang bao phủ thân thể Lê Giang Lưu, chuẩn bị mang người này rời khỏi nơi đây.
- Cũng xin Chân Quân có lòng từ bi, cùng đưa hắn đi đi.
Lê Giang Lưu lên tiếng khẩn cầu Diệp Hiên, mà tên Dược Nô này trong nháy mắt hiểu ra, không ngừng lễ bái Diệp Hiên, khẩn cầu Diệp Hiên có thể cứu hắn ra.
Đáng tiếc, sắc mặt Diệp Hiên không gợn sóng, bình tĩnh nói:
- Hôm nay đến đây mang ngươi rời khỏi, là bởi vì ngươi từng có ân đối với ta, còn sinh tử những người khác lại có quan hệ gì với ta?
Ông!
Diệp Hiên đánh ra tiên quang, trong nháy mắt mang theo Lê Giang Lưu biến mất ở trong Đan Dược Các, mà Lê Giang Lưu không biết, sau khi hai người biến mất, sắc mặt tên Dược Nô còn lại âm trầm, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện ra vẻ oán hận không cam.
- Không được, Lê Giang Lưu được người cứu, sư tổ tất sẽ nổi trận lôi đình, không có Lê Giang Lưu ngăn cản thuốc cho ta, chỉ sợ ta sống không qua ba ngày.
Dược Nô run rẩy lên tiếng, sau đó nhanh chóng gõ cửa lớn Đan Dược Các, hy vọng có thể thong báo cho hồng bào đạo nhân, báo cho hắn Lê Giang Lưu được người cứu đi.
Trên Cửu Hoa sơn.
Diệp Hiên có tiên quang che người bước chậm ở trong hư không, Lê Giang Lưu đi theo sau lưng, khi hắn nhìn thấy tiệc mừng phía dưới, trong mắt xuất hiện vẻ ưu thương.
- Chân Quân, Giang Lưu khẩn cầu ngài chờ chốc lát, đệ tử muốn nhìn Thải Nhi sư tỷ một lần cuối cùng.
Lê Giang Lưu run giọng khẩn cầu.
Nghe Lê Giang Lưu nói, Diệp Hiên nhíu mày, nói:
- Lại là tình ái nam nữ, quả thật không thú vị.
- Ngươi đã muốn cáo biệt, bần đạo sẽ thành toàn cho ngươi.
Diệp Hiên ngồi trong hư không không nói không động, đôi mắt khép mờ lại hiện ra tia sáng, đối với Thải Nhi sư tỷ trong miệng Lê Giang Lưu, Diệp Hiên vơ vét qua ký ức của đệ tử tạp dịch, tự nhiên hiểu biết một phen về nàng.
Ân Thải Nhi chính là con gái của Cửu Hoa Huyền Tiên, ngoài thiên phú tu luyện, bộ dáng đích xác kiều diễm, có thể nói là một mỹ nữ khó được.
Mà Lê Giang Lưu rất si mê cô nàng, đây cũng không phải chuyện kỳ quái.
Lê Giang Lưu cảm kích cúi đầu với Diệp Hiên, lẳng lặng đứng bên cạnh Diệp Hiên, chờ đợi người trong lòng xuất hiện.
Có Diệp Hiên ở bên, tiên pháp che trời, tự nhiên không ai có thể phát giác hai người tồn tại, một canh giờ trôi qua, trong tiếng pháo vang lên, hai người đi ra Cửu Hoa đại điện.
Ân Thải Nhi một thân hỉ bào Cửu Phượng, làm da trắng nõn nhẹ nhàng, một cái nhăn mày một tiếng cười càng mang đến một loại cảm giác kinh diễm.
Bên cạnh nàng, một thanh niên oai hùng người mặc phục sức tân lang, đang nắm tay Ân Thải Nhi hỏi thăm từng bàn tân khách.
- Yến... Yến Vân Phi... Sao... Thế nào lại là hắn?