- Người nào? Xuất hiện ngay.
Yến Vân Phi lạnh lùng nghiêm nghị.
- Thật đúng là tình chàng ý thiếp, ân ái có thừa.
Lê Giang Lưu bình tĩnh, từ trong bóng tối đi ra.
- Là... Là... Ngươi?
Lê Giang Lưu xuất hiện làm cho hai phu thê hoảng sợ lên tiếng, hai người làm sao cũng không ngờ, rõ ràng Lê Giang Lưu đã bị một đao đâm thẳng vào tim, lúc này lại còn không có chết, ngược lại còn xuất hiện ở giữa phòng tân hôn của hai người.
Xích!
Ánh đao lướt qua, lạnh lùng rét lạnh, không đợi Yến Vân Phi có phản ứng, một cánh tay của hắn đã trực tiếp bị Lê Giang Lưu chém xuống, nỗi đau đớn càng làm cho Yến Vân Phi kêu lên thảm thiết.
- Sư huynh!
Nhìn một màn như thế, Ân Thải Nhi run sợ kinh hô.
Đạp —— đạp —— đạp.
Ánh mắt Lê Giang Lưu vẫn yên tĩnh, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, hắn cầm linh đao trong tay bước chậm tới chỗ đôi phu thê kia.
- Sư đệ, ngàn sai vạn sai đều là của ta ngươi muốn giết cứ giết ta đi, đừng tổn thương Vân Phi sư huynh.
Ân Thải Nhi rưng rưng đôi mắt, trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Lê Giang Lưu, nghẹn ngào khẩn cầu hắn.
Ba!
Chợt, một cái bạt tai vang dội truyền đến, chỉ thấy Lê Giang Lưu tát một cái đánh Ân Thải Nhi bay ra, gò má nàng xuất hiện dấu ấn năm ngón tay, một tia máu tươi cũng tràn ra từ khóe miệng.
Lúc này, Ân Thải Nhi đã hoàn toàn bị đánh cho ngây người ra tại đó, nàng bưng hai gò má kinh ngạc nhìn về phía Lê Giang Lưu, hoàn toàn không thể tin được vị sư đệ một lòng si mê mình không dứt này vậy lại nhẫn tâm ra tay đánh mình.
- Lê Giang Lưu, tên phế vật này, có bản lĩnh thì nhắm vào ta, không được tổn thương Thải Nhi.
Yến Vân Phi nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn Lê Giang Lưu đã hoàn toàn đỏ đậm.
- Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi bên tự chịu.
Lê Giang Lưu nhẹ nhàng cười một tiếng, bình tĩnh thêm chút hiền lành, chỉ là sát cơ tràn ngập quanh người lại miêu tả sinh động tâm tình của hắn, điều này cũng làm cho Ân Thải Nhi hơi biến sắc, cảm giác Lê Giang Lưu giống như đã thay đổi thành một người khác, cũng không phải là vị sư đệ lương thiện bị nàng gọi là tới đuổi là đi kia nữa.
- Sư tỷ, ta có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi tự tay giết Yến Vân Phi, Lê Giang Lưu ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Lê Giang Lưu bước chậm đi tới phía Ân Thải Nhi, hắn ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt búi tóc Ân Thải Nhi, trong mắt vẫn có si mê như cũ.
Xích!
Chợt, một thanh đao xuất hiện trong tay Ân Thải Nhi, không có bất kỳ do dự nào, nàng trực tiếp cắm tới trái tim Lê Giang Lưu, chỉ là lúc này đây, Ân Thải Nhi cũng không có đắc thủ.
Thanh dao găm trong tay vô lực rớt xuống đất, Lê Giang Lưu mỉm cười nắm lấy tay của nàng, giọng nói nhẹ nhàng từ từ vang lên.
- Sư tỷ, sư đệ ta đã có qua một lần giáo huấn, lẽ nào ngươi không biết?
- A!
Chỉ thấy Lê Giang Lưu nắm chặt bàn tay của nàng lại, từng tấc từng tấc bóp nát xương tay Ân Thải Nhi, làm cho này nữ tử đau đớn kêu la thảm thiết, dung nhan kiều diễm kia đều trở nên vặn vẹo.
- Ai nha nha, có lỗi với sư tỷ quá, là ta làm đau ngươi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Lê Giang Lưu vội vàng buông bàn tay Ân Thải Nhi ra, cực kỳ thành khẩn nói xin lỗi, nhưng ánh mắt Ân Thải Nhi nhìn Giang Lưu lại tràn đầy sợ hãi.
- Lê Giang Lưu, ta liều mạng với ngươi.
Thê tử gặp trọng thương, Yến Vân Phi làm sao có thể nhẫn nhịn được, đôi mắt hắn đỏ đậm, triệu hồi ra Pháp Kiếm của mình, chém tới Lê Giang Lưu.
Đáng tiếc, Yến Vân Phi vốn đang bị trọng thương, trước đó còn bị Lê Giang Lưu chặt đứt một tay, hắn làm sao có thể là đối thủ của Lê Giang Lưu?
Ầm!
Lê Giang Lưu đánh ra một chưởng, đập bay Yến Vân Phi trên mặt đất, một bàn chân bỗng nhiên giẫm đạp ngay trên đầu hắn, còn là dùng sức nghiền ép.
- Tên phế vật này, bây giờ ta không có giết ngươi, ngươi nên cảm kích ta, mà không phải là như một con chó lao đến cắn ta.
Lê Giang Lưu thâm độc lên tiếng, dưới chân mang theo lực lượng to lớn khủng bố, đạp đầu Yến Vân Phi không ngừng sụp đổ, càng làm cho hắn không ngừng phun ra máu tươi, gặp phải trọng thương không cách nào tưởng tượng.
Đụng phải Lê Giang Lưu vũ nhục như thế, Yến Vân Phi bị thương từ thể xác đến tinh thần, hắn đã triệt để điên cuồng, tức giận mà gào thét.
- Lê Giang Lưu, ngươi có bản lãnh thì lập tức giết chết ta, dù có biến thành lệ quỷ ta cũng sẽ ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi.
- Sách sách sách.
Lê Giang Lưu chậm rãi lắc đầu, đem bàn chân dời khỏi đầu Yến Vân Phi, mà sau đó lại ngồi hổm xuống vỗ vỗ hai gò má hắn, giọng nói quỷ dị hung ác nham hiểm nói:
- Yến sư huynh, ngươi đây là nói cái gì, ngươi và ta đã từng là sư huynh đệ, sư đệ ta làm sao có thể giết sư huynh, đương nhiên phải để cho thê tử mà ngươi yêu nhất lấy mạng của ngươi rồi, đây mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
- Ha ha.
Nghe lời Lê Giang Lưu nói, Yến Vân Phi lại cười như điên.
- Lê Giang Lưu, tình cảm của ta với Thải Nhi so với kim loại còn kiên cố hơn, dù ngươi có giết cả hai chúng ta, nàng cũng tuyệt đối sẽ không phản bội ta.
- Ồ?
Lê Giang Lưu vô cùng kinh ngạc, sau đó lại nhìn về phía Ân Thải Nhi, giọng nói đầy lãnh độc:
- Thải Nhi sư tỷ, đừng nói sư đệ không cho ngươi cơ hội, ta chỉ cho ngươi mười hơi, nếu như sư tỷ ngươi không giết Yến Vân Phi, vậy thì sư đệ ta đây cũng chỉ có thể tiễn hai phu thê các ngươi cùng đi xuống địa ngục.