Lê Giang Lưu cầm linh đao trong tay, một tia tiên quang nở rộ ở trên thân đao, quanh thân còn có sát khí, hiển nhiên hắn cũng không phải nói một chút, nếu như Ân Thải Nhi không làm theo lời hắn nói, hắn nhất định sẽ tự tay làm thịt hai phu thê bọn họ.
- Thải Nhi, mặc dù nàng và ta không được làm phu thê khi còn sống, nhưng xuống Địa phủ, nàng và ta sẽ lại nối tiếp mối duyên trước đó.
Yến Vân Phi hồn nhiên không sợ, cũng vô cùng tin tưởng thê tử của mình, còn ôn nhu an ủi nàng.
- Một... Hai... Ba...
Như vong hồn đang gõ tiếng chuông tang, lại tựa như Diêm La câu hồn đánh tới, Lê Giang Lưu lạnh nhạt quan sát, chỉ là tiếng đếm lại vang rõ ở bên tai hai người.
Giờ khắc này...
Đôi mắt Ân Thải Nhi rưng rưng, trên khuôn mặt lại có bi thương, nàng chậm rãi bò dậy từ dưới đất, sau đó lại bước chậm đi tới chỗ Yến Vân Phi, ôn nhu ôm lấy hắn, nức nở nói:
- Vân Phi sư huynh, dù có chết, chàng và ta cũng chết cùng một chỗ.
Thê tử rúc đầu vào ngực, nước mắt Yến Vân Phi tràn mi lao ra, một cánh tay còn sót lại gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Ân Thải Nhi, bi thương nói:
- Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm tình vợ chồng, hôm nay nàng và ta phu thê chúng ta cùng nhau đi đến hoàng tuyền, sư huynh dù có chết....
Phốc phốc!
Chợt, không đợi Yến Vân Phi nói xong, một tiếng vang lên từ trong ngực hắn, thân đao lạnh như băng kia không ngừng khuấy động trái tim Yến Vân Phi, điều này cũng làm cho đôi mắt Yến Vân Phi dại ra, gắt gao nhìn chằm chằm thê tử trước mắt, cả người giống như biến thành tượng bùn.
Phốc!
Dao găm lạnh như băng bỗng nhiên rút ra khỏi ngực Yến Vân Phi, mang theo số lượng lớn máu tươi, nhuộm đỏ cả người Ân Thải Nhi, Ân Thải Nhi chậm rãi vuốt ve hai gò má Yến Vân Phi, giọng nói vẫn nhu nhược bi thương như cũ, nói:
- Sư huynh, Thải Nhi không thể chết, hôm nay là Thải Nhi có lỗi với chàng, chàng xuống Địa phủ cũng đừng hận ta.
Phốc —— phốc —— phốc.
Yến Vân Phi liên tục phun ra máu tươi, hắn gắt gao bưng trái tim của chính mình, đôi mắt nhìn Ân Thải Nhi tràn đầy không cam cùng nộ hận.
- Tiện... Tiện nhân... Ngươi... Ngươi....
Ầm!
Yến Vân Phi còn chưa nói hết lời cuối cùng, cơ thể đã dần dần lạnh lẽo mà cứng ngắc, lúc sắp chết, hai mắt hắn còn gắt gao trợn lớn, chứng minh hắn đã chết không nhắm mắt như thế nào.
Keng... Lang!
Con dao găm trong tay Ân Thải Nhi rớt xuống đất, nàng bưng hai gò má ô ô khóc, trông cực kỳ đau thương.
Ba ba ba!
Lê Giang Lưu nhẹ nhàng vỗ tay, sắc mặt bình tĩnh lại thêm đạm mạc, nói:
- Sư tỷ, lòng của ngươi quả nhiên ngoan độc.
- Sư đệ, sư tỷ thật lỗi, cầu xin ngươi tha thứ cho ta, ta làm tất cả, đều là Yến Vân Phi buộc ta.
Ân Thải Nhi đứng dậy, nhào vào trong ngực ôm chặt Lê Giang Lưu, ô ô khóc thút thít, giống như chịu ủy khuất cực lớn.
- Được rồi, đều đã qua rồi, thật sự đều đã qua rồi.
Lê Giang Lưu đau thương ôm lấy nữ tử hắn dành tình cảm chân thành nhất trọn đời, nhẹ giọng an ủi.
- Sư đệ, Yến Vân Phi đã chết, ngươi nguyện ý cưới sư tỷ chứ?
Hai mắt Ân Thải Nhi đẫm lệ, hai cánh tay ôm lấy cổ Lê Giang Lưu, đôi môi anh đào nhỏ bé hơi mở phun ra hương khí như hoa lan, hai mắt mê ly nhìn về phía Lê Giang Lưu, giống như đang chờ Lê Giang Lưu ngắt lấy.
Giờ khắc này.
Thi thể Yến Vân Phi chết thảm đang ở dưới chân hai người, nhưng một bầu không khí cực kỳ mập mờ lại xuất hiện giữa hai người, nếu như có bên thứ ba ở đây thấy được một màn như vậy, nhất định sẽ có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Nhìn đôi mắt mê ly cùng đôi môi anh đào hơi mở của Ân Thải Nhi, đôi mắt Lê Giang Lưu ngẩn ngơ còn có chút si mê, hắn chậm rãi hôn lên đôi môi mềm mại của Ân Thải Nhi, làm cho nữ tử mềm mại trước mặt kêu lên một tiếng.
Nụ hôn này duy trì liên tục hơn mười phút mới làm cho hai người chậm rãi xa nhau, Ân Thải Nhi thẹn thùng dựa vào trong lòng Lê Giang Lưu, giống như trở thành một nữ tử tràn đầy hạnh phúc.
- Sư tỷ, nàng biết không, nàng là gười mà ta yêu trọn đời, ta đã từng nghĩ, dù cho có chết vì nàng cũng không oán hận.
Lê Giang Lưu đau thương than nhẹ.
Nghe thấy lời Lê Giang Lưu, Ân Thải Nhi rúc vào trong lòng Lê Giang Lưu, ôn nhu nói:
- Sư đệ, tất cả đều đã qua rồi, sau này chàng và ta cũng không chia xa nữa, Thải Nhi nhất định sẽ đối đãi tốt với chàng, càng sẽ không ở cô phụ chàng....
Phốc!
Chợt, một thanh đao rét lạnh lặng yên đâm xuyên qua tim Ân Thải Nhi, thanh đao hơi khuấy động, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ trong ngực Ân Thải Nhi, để cho nữ tử nhu nhược này ngẩn mặt ra, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lê Giang Lưu, lại nhìn thấy trên mặt Lê Giang Lưu đã tràn đầy nước mắt.
- Vì... Vì sao?
Ân Thải Nhi sợ run, vẻ mặt nhu nhược đã không thấy đâu, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lê Giang Lưu, hy vọng có thể đạt được một đáp án.
Nước mắt treo đầy gương mặt, Lê Giang Lưu khóc không tiếng động, chỉ là thanh đao trong tay của hắn càng hung ác độc địa, đang tàn nhẫn khuấy động trái tim Ân Thải Nhi, mang đến cho nàng ta đau khổ không cách nào tưởng tượng nổi.
Phốc.
Lê Giang Lưu đau đớn, hắn bỗng nhiên rút đao ra, một dòng máu tươi nóng phun ở trên khuôn mặt hắn, nhưng hắn cũng không hề lau đi.
- Sư tỷ, nàng biết không?
Lê Giang Lưu đau khổ lẩm bẩm, cực kỳ thâm tình nhìn về phía Ân Thải Nhi, nói.
- Lê Giang Lưu ngày xưa đã chết, hắn vĩnh viễn cũng không trở về được nữa.
Phốc!
Lê Giang Lưu đau khổ mỉm cười, thanh đao trong tay lại lần nữa đâm vào lồng ngực Ân Thải Nhi, để cho nàng kêu lên thảm thiết.