Ầm!
Thái Ất kim quang, hư không nổ tung, một đạo tiên pháp đại thuật bị Diệp Hiên đánh ra, tức thì đánh tới Quảng Hàn tiên tử.
Không đợi Quảng Hàn tiên tử rơi xuống đất, Diệp Hiên bước ra một bước, lặng yên xuất hiện ở trước mặt nàng, bàn tay trong suốt như ngọc bỗng nhiên bóp lấy ngay cổ, nhấc nàng như nhấc một con gà lên giữa không trung.
- Náo đủ rồi chứ?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, sắc mặt âm trầm như nước.
Mái tóc đen của Quảng Hàn tiên tử tán loạn, cái cổ bị Diệp Hiên bóp chặt, dung nhan tuyệt đẹp đều có chút căng cứng đến đỏ bừng, đôi mắt hiện ra sự xấu hổ và giận dữ muốn chết.
- Diệp Hiên, hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ta nhất định sẽ đích thân giết ngươi, để cho ngươi hồn phi phách tán mà chết.
Quảng Hàn tiên tử gian nan lên tiếng, hoàn toàn không để ý đến sinh tử, nếu như hỏi nàng hiện tại hận nhất là người nào, nhất định chính là Diệp Hiên trước mắt, không thể nghi ngờ.
Nhìn Quảng Hàn tiên tử một bộ không sợ sinh tử, khóe miệng Diệp Hiên câu một nụ cười nhạt, nói:
- Thường Nga, ngươi đừng mèo khen mèo dài đuôi, tự cho là dung nhan vô song thì không đem nam tử thiên hạ đặt ở trong mắt, nhưng ở trong mắt Diệp Hiên ta, ngươi cũng chỉ là một thứ để cho người khác đè lên người mà chà đạp thôi.
- Đừng nói hôm nay ta chỉ là nhất thời xung động làm ra chuyện xâm phạm ngươi, cho dù hôm nay ta có làm gì ngươi thì thế nào, lẽ nào Diệp Hiên ta vẫn không xứng với ngươi?
Diệp Hiên thẳng thắn, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, hắn tiểu nhân thật, nhưng tuyệt đối không phải ngụy quân tử.
- Diệp Hiên, ta giết ngươi.
Hành động và lời nói của Diệp Hiên thật sự đã đổi mới tam quan của Quảng Hàn tiên tử, nàng chưa từng thấy qua người nào vô liêm sỉ như thế này, không chỉ có khinh nhờn nàng, lại còn chế giễu.
Theo Hồng Hoang niên đại đến kiếp này, phàm là nam tử nàng đã gặp, kẻ nào đối với nàng không phải lễ độ cung kính, mặc dù trong đầu có ý niệm xấu xa, cũng đều phải giả vờ thể hiện quân tử nho nhã, chỉ có cái tên Diệp Hiên này là khác loại.
- Giết ta?
Diệp Hiên hung ác nham hiểm cười một tiếng, bỗng nhiên ném Quảng Hàn tiên tử lên trên chiếc giường hàn ngọc bên cạnh, không chờ Quảng Hàn tiên tử có phản ứng, nàng đã bị trực tiếp hung hăng đè ở trên giường, hai con người lại lần nữa dính vào cùng nhau.
Nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của Quảng Hàn tiên tử trước mắt, khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười tà ác, nói:
- Bây giờ ta đặt ngươi ở đây, ta muốn thân thể của ngươi, ngươi nói cho ta nghe xem ngươi giết ta như thế nào? Hay là nói, lúc ngươi và ta đang vui vẻ thì ngươi muốn thừa dịp ta chưa chuẩn bị tới giết ta.
Diệp Hiên liên tục châm biếm, cũng để cho Quảng Hàn tiên tử xấu hổ giận dữ, trong mắt đầy sự căm hận Diệp Hiên.
Nữ nhân, là một loại sinh vật rất kỳ quái.
Khi mà ngươi càng cung kính lễ độ, xem nàng như nữ thần không thể khinh nhờn, đối phương càng không xem ngươi là chuyện gì đáng kể...
Nhưng nếu ngươi không để ý đến, không để ở trong lòng, ngược lại sẽ kích ra ý nghịch phản trong lòng nữ nhân.
Quảng Hàn tiên tử, mặc dù là đệ nhất mỹ nữ tam giới, có không biết bao nhiêu người mến mộ, những người này đều là tồn tại trên đỉnh tam giới, không ai là không cung kính có thừa đối với nàng, giống như Dương Tiễn cùng Ngọc Đế.
Quảng Hàn tiên tử là nữ nhân đẹp nhất tam giới, nhưng nàng cũng không rời khỏi được phạm vi nữ nhân, mà khi nàng không thể phản kháng, bị Diệp Hiên đè dưới người, trong người càng dâng lên một loại tâm tình chưa bao giờ có.
Loại tâm tình này nhìn như là xấu hổ và giận dữ, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia hiếu kỳ cùng một chút không cam.
Hiếu kỳ, đúng là hiếu kỳ.
Quảng Hàn tiên tử hiếu kỳ rốt cuộc Diệp Hiên là hạng người gì, vì sao đối mặt với đệ nhất tiên tử tam giới như nàng mà hắn căn bản không có chút tôn trọng, càng không để mắt đến nàng, dù cho có chiếm tiện nghi của nàng thì cũng giống như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Không cam, là suy nghĩ từ nơi sâu nhất trong nội tâm Quảng Hàn tiên tử.
Nàng là một người kiêu ngạo, tự nhận chẳng bao giờ để nam tử thiên hạ ở trong lòng, nhưng chính là cái tên Diệp Hiên này, chẳng bao giờ đặt nàng vào mắt, nàng từ trong mắt Diệp Hiên có thể nhìn ra, thứ đối phương yêu mến chính là thân thể của mình, mà trong mắt cũng không hề có một tia một hào yêu say đắm nào cả.
Quảng Hàn tiên tử có một sự thất bại cùng không cam sâu đậm, vì sao Diệp Hiên đối với mình chỉ có tình dục mà không có mến mộ?
Chẳng lẽ mình thật không có lực hấp dẫn đến như thế?
Khi mà một nữ nhân bắt đầu không cam, trong lòng càng nảy sinh hiếu kỳ đối với người đó, đây là tính hiệu của một nữ tử đang bắt đầu thất thủ, ngay cả Quảng Hàn tiên tử cũng không ngoại lệ.
Từ tình cảnh bây giờ có thể nhìn ra, Diệp Hiên đang đặt nàng ở trên giường, tuy nàng vẫn còn ở chống lại, trên khuôn mặt cũng có sự tức giận, nhưng cẩn thận tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, sức lực chống lại này so với trước đó thì ít đi nhiều lắm, giống như đang mời gọi thêm hành vi vô lý này của Diệp Hiên.
Cho nên nói, nữ nhân thật sự là một loại sinh vật rất kỳ quái, đừng nói Diệp Hiên không biết tâm tình phức tạp trong lòng Quảng Hàn tiên tử, ngay chính cả Quảng Hàn tiên tử đều không phát giác điểm thay đổi của mình.
- Diệp Hiên, ngươi buông ra, không phải ngươi muốn ta giúp ngươi làm một chuyện sao, ta có thể đồng ý với ngươi.
Quảng Hàn tiên tử xấu hổ lại giận dữ, nhưng cũng dần dần tỉnh táo lại, biết rằng mặc kệ có phản kháng như thế nào, căn bản cũng không thể rời khỏi người Diệp Hiên, điều này làm cho nàng phải bắt đầu thỏa hiệp đối với Diệp Hiên.