Quảng Hàn tiên tử không có phát hiện, khi nàng đối mặt Diệp Hiên thì sự trong trẻo lạnh lùng của nàng sớm đã không còn nữa, càng giống như một tiểu cô nương, mà sự thay đổi này đến chính nàng cũng không hề phát hiện ra.
Lúc này.
Diệp Hiên cảm nhận được thân thể mềm mại của Quảng Hàn tiên tử dưới thân, hắn cũng từ từ rời khỏi nàng, chẳng qua là khi Quảng Hàn tiên tử muốn lần nữa đứng dậy, bàn tay của Diệp Hiên không kiêng nể gì cả mà xoa xoa bộ vị nhạy cảm kia, sau đó mới hài lòng đứng dậy.
Mặt Quảng Hàn tiên tử trong nháy mắt căng cứng đến đỏ bừng, chỉ là trước đó đều đã để cho đối phương chiếm tiện nghi lớn như vậy, khi nàng lần nữa gặp phải loại chuyện này, cũng không có điên cuồng nổi giận như trước, chỉ là oán hận nói:
- Ngươi thật đúng là hèn hạ vô sỉ.
Thói quen, là một thứ rất đáng sợ, Quảng Hàn tiên tử cũng không biết, khi nàng liên tục bị Diệp Hiên xâm phạm lại trở thành một thói quen bình thường, đây cũng là lúc nàng bắt đầu thất thủ.
Lúc này, Diệp Hiên mỉm cười, cũng không có chút xấu hổ nào.
- Đệ nhất tiên tử tam giới, chư thiên tiên thần nằm mộng cũng muốn âu yếm, chỉ là bọn họ không có lá gan đó, mà ta lại có, tại sao lại nói là vô sỉ?
Nữ nhân ở trong mắt Diệp Hiên chỉ là công cụ để lợi dụng, dù là Quảng Hàn tiên tử cũng không ngoại lệ, đương nhiên Diệp Hiên sẽ không có gì hổ thẹn, hắn muốn làm thì sẽ làm, nếu không phải thân phận Quảng Hàn tiên tử quá đặc biệt, hôm nay Diệp Hiên đã muốn phá thân của nàng.
Quảng Hàn tiên tử không muốn vướng víu cùng Diệp Hiên, nàng nhanh chóng chỉnh lý cung sa, sau đó lại giữ một khoảng cách nhất định cùng Diệp Hiên, mặt lại giả vờ lạnh lùng nói:
- Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?
Nói đến chính sự, nụ cười tà trên mặt Diệp Hiên cũng không còn nữa, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng, lên tiếng.
- Truyền thuyết nói, Chấn Thiên Thần Cung cùng Xạ Nhật Thần Tiễn đang ở trong tay của ngươi, ta muốn mượn hai thứ này dùng một lát.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Quảng Hàn tiên tử hơi biến sắc, giọng nói đều thay đổi, nói:
- Không thể, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi mượn hai thứ này.
Nhìn dung nhan trong trẻo lạnh lùng của Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, giọng nói dần dần âm trầm.
- Tiên tử, trước đó ta đã nói qua, ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp, hy vọng ngươi không nên ép ta làm ra một ít chuyện ta mà không muốn làm.
Uy hiếp, uy hiếp một cách lộ liễu.
Diệp Hiên nhất định phải đạt được hai Thần khí thượng cổ này, bởi vì... Thứ này có tác dụng cực lớn đối với kế hoạch của hắn.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Diệp Hiên, mặt Quảng Hàn tiên tử cũng ửng đỏ, trong mắt còn có vẻ sợ hãi, nàng không biết chuyện Diệp Hiên nói muốn làm là chuyện gì.
Người này quá mức điên cuồng, nếu thật sự không đưa cho hắn mượn, chỉ sợ hắn có can đảm làm ra một ít chuyện không thể tưởng tượng với mình.
- Diệp Hiên, cũng không phải ta không muốn cho mượn ngươi, chỉ là hai kiện thần binh thượng cổ này chính là của một người bạn tạm để ở chỗ của ta, dù là ta cũng không có quyền cho ngươi mượn.
Quảng Hàn tiên tử hơi nhíu mày ngài.
- Ah!
Diệp Hiên cười lạnh nói:
- Vu Tộc Đại Nghệ, lúc Hồng Hoang từng vì ngươi đại chiến cùng Thiên Đình Thượng Cổ, trong một ngày bắn hạ cửu đại Kim Ô, thiên địa nhân tam giới đều biết việc này, mà Đại Nghệ lại không biết tung tích ở niên đại Hồng Hoang, thần binh của hắn đang ở trong tay của ngươi, sao ngươi lại nói không có quyền cho ta mượn? Hay là nói, ngươi nhớ mãi không quên Đại Nghệ, hai kiện Thần khí này chính là vật đính ước của hai người, ngươi không muốn ta mượn dùng một chút?
Nghe thấy lời Diệp Hiên, Quảng Hàn tiên tử lập tức nổi giận, lên tiếng trách cứ:
- Diệp Hiên ngươi không nên quá phận, Đại Nghệ và ta đều giữ mình trong sạch, cũng không có nửa điểm tình yêu nam nữ.
Quảng Hàn tiên tử nói đến đây liền tức giận, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng đầy sự khinh miệt, lạnh giọng cười khẩy nói:
- Đại Nghệ là Vu Tộc Đại Vu, ta đích xác thưởng thức cách làm người của hắn, mà ngươi so với hắn đều không bằng sâu mọt, mặc dù ta nguyện ý cho ngươi mượn Thần khí của hắn, nhưng chỉ sợ ngươi cũng không vận dụng được.
Đối với lời châm chọc của Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên trực tiếp lựa chọn không quan tâm, hắn lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi quan tâm, ta chỉ hỏi ngươi có cho mượn hay không.
Diệp Hiên vừa nói, đã bước chậm đi tới chỗ Quảng Hàn tiên tử, quanh thân lại dâng lên khí tức cực kỳ âm lãnh, để cho Quảng Hàn tiên tử cắn lấy đôi môi nhỏ bé, tâm thần tức thì hoảng loạn.
- Ta... Ta cho mượn ngươi... Ngươi đừng tới đây....
Quảng Hàn tiên tử rất sợ Diệp Hiên gây bất lợi đối với mình, chung quy phải thỏa hiệp, xoay người bước nhanh đi đến nội điện, Diệp Hiên cũng bước chậm đi theo.
Trong nội điện.
Dọc theo con đường nhỏ bạch ngọc, hai người sóng vai đi với nhau, đi vào hơn mười dặm, một cửa đá màu đồng xanh xuất hiện tại cuối con đường.
Chư thiên tinh đấu, hoa, chim, cá, sâu, còn có văn tự Vu Tộc cực kỳ phức tạp được khắc sâu ở trên cửa đá, mang đến một phong cách cổ xưa tang thương.
- Mở!
Quảng Hàn tiên tử đánh Tiên Quyết vào trên cánh cửa đá... Theo một tiếng nổ ù ù truyền đến, cánh cửa đá từ từ mở ra, Quảng Hàn tiên tử chầm chậm bước vào, Diệp Hiên theo sát ở phía sau, khi cánh cửa đá khép kín, hai người cũng biến mất.
Đây hoàn toàn là không gian hư ảo vô ngần, cũng không nhìn thấy phần cuối của con đường, còn có mây mù cực kỳ nồng nặc nhộn nhạo ở trong không gian này.
Một đài đá cổ xưa tang thương mà loang lổ, chìm nổi ở giữa mây mù.
Trên đài cổ, có một chiếc cung một mũi tên giao nằm ở đó.