Cung tên, giống như được tạo thành từ gỗ, mũi tên, ảm đảm không ánh sáng.
Thời khắc mà Diệp Hiên nhìn thấy hình ảnh này, đáy mắt xẹt qua một tia sáng chói lọi, xem ra đây chính là Chấn Thiên Thần Cung cùng Xạ Nhật Thần Tiễn trong truyền thuyết.
- Ta phải nhắc nhở ngươi, đây là Thần khí của Vu Tộc, chỉ có Đại Nghệ mới có thể kéo được chiếc cung này, ngay cả Đại La Kim Tiên muốn vận dụng nó cũng sẽ bị phản phệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta nói ngươi không vận dụng được.
Quảng Hàn tiên tử lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt không che giấu sự khinh miệt.
Nếu như nói, người nào trên thế giới này hiểu được Thần Cung Thần Tiễn nhất ngoại trừ Đại Nghệ, thì đó chính là Thường Nga.
Năm đó Đại Nghệ đưa hai Thần vật này lại ở chỗ của nàng, hắn đã từng nói, hai thần khí này chính là kết quả của hỗn độn, có uy năng bất khả tư nghị, nhìn chung chư thiên tiên thần yêu ma, ngoại trừ bản thân hắn có thể vận dụng thần cung này thì tuyệt đối không có người thứ hai nào có thể kéo động được.
Thường Nga vô cùng tin lời Đại Nghệ, bởi vì ở Hồng Hoang, Đại Nghệ từng đánh giết qua Đại La Kim Tiên, chính là một vị đại thần thượng cổ, nếu hắn đã nói như vậy, vậy thì nhất định không ai có thể kéo động chiếc thần cung này.
Dưới sự khinh miệt của Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trực tiếp không để ý tới, hắn bước ra một bước, chợt xuất hiện ở trên đài cổ, nhìn thìn thẳng về một cung một tiễn trước mắt, trong mắt lại hiện ra sự cẩn thận.
Diệp Hiên, cho tới bây giờ không làm chuyện hắn không nắm chắc, hắn đã muốn mượn Chấn Thiên Thần Cung cùng Xạ Nhật Thần Tiễn, trong lòng tự nhiên có nắm chặc nhất định.
Đương nhiên chuyện này đều bắt nguồn từ Bất Tử Tiên Kinh.
Không sai, chính là Bất Tử Tiên Kinh.
Bất Tử Tiên Kinh có lai lịch thần bí, không biết là người nào sáng chế, từ lúc thiên địa sơ khai đã tồn tại ở thế gian, mà cấm kỵ thiên trong đó thì chỉ có một mình Diệp Hiên đoạt được.
Thần tiên yêu ma quỷ, các loại bí thuật công pháp có thể nói là bao la vạn tượng, còn có bí thuật Vu Tộc tồn tại trong đó, giống như võ đạo Bác Long Thuật hắn đã từng thi triển qua chính là bí pháp của Vu Tộc.
Diệp Hiên có một suy nghĩ, Bất Tử Tiên Kinh dung hợp tất cả công pháp thế gian, nhất định có thể để cho hắn vận dụng hai Thần Khí này.
- Lên.
Diệp Hiên không do dự, hắn một tay nắm lấy Chấn Thiên Thần Cung, muốn nhấc lên xem kỹ hơn.
Bỗng nhiên, chuyện đáng sợ xuất hiện.
Ầm!
Vu quang rực rỡ, sát tiên diệt thần, khúc gỗ tựa như mục nát kia đang nở rộ vu quang cực kỳ khủng bố, phương không gian này đều cuồng bạo lay động, trực tiếp đánh bay Diệp Hiên ra, khiến hắn phải phun ra một ngụm máu tươi.
Ông!
Diệp Hiên cố định bản thân ở hư không, trên bàn tay đều là rạn máu, hiển nhiên bị Chấn Thiên Thần Cung phản phệ, bản thân đã bị trọng thương.
Nhìn tới một màn như thế, Quảng Hàn tiên tử cười khẩy, giống như chuyện giống như nàng dự liệu.
- Ta sớm đã nói với ngươi, cũng không phải ta không tiếc hai Thần Khí này, mà là ngươi căn bản không vận dụng được.
Quảng Hàn tiên tử dùng ánh mắt phiêu hốt nhìn về phía một cung một tiễn trên đài cổ, trong đầu xẹt qua một bóng dáng to lớn, rù rì nói:
- Chỉ có hắn mới có thể vận dụng hai loại Thần Khí này, nếu như hắn còn sống, làm sao ta có thể bị ngươi khi dễ như thế này?
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên chỉ cảm thấy nực cười, nữ nhân chung quy vẫn là nữ nhân, mãi mãi cũng chỉ sùng kính đối với cường giả, đây là đạo lý vạn cổ không thay đổi, dù đó là Quảng Hàn tiên tử thì cũng không có gì khác.
Giữa lúc tâm tư Quảng Hàn tiên tử còn đang ngẩn ngơ, Diệp Hiên lại lần nữa bước lên cổ đài, một tia huyết quang lặng yên xẹt qua đáy mắt, hắn chậm rãi nhắm mắt, khí tức quanh người đang xảy ra biến hóa quỷ dị.
Một tia vu quang lặng yên nở rộ ở quanh người hắn, khí tức Tiên Linh lúc đầu đã không thấy đâu, khi Diệp Hiên mở mắt ra, một tia u ám thâm thúy tràn đầy đôi mắt, khí tức vạn cổ tang thương dâng trào vào thời khắc này.
- Vạn cổ tang thương một đời nghỉ, vận mệnh nhấp nhô hóa thê lương, chiếu phá sơn hà ngàn vạn đóa, nhất niệm phi hoa đều thành bụi...
Chư thiên hư không, ù ù tụng kinh.
Mười hai hư ảnh kình thiên đạp đất hiển hóa ở phía trên đỉnh đầu Diệp Hiên, Diệp Hiên bắt pháp quyết khó hiểu, quanh thân dâng lên vu quang nhộn nhạo tám phương thiên địa, mười hai hư ảnh đang ù ù tụng kinh, làm cho phương không gian này thay đổi khó lường.
Đây là một phần kinh văn của Vu Tộc, ghi chép ở trong Cấm kỵ thiên của Bất Tử Tiên Kinh, Diệp Hiên cũng không biết kinh văn này để làm gì, nhưng hắn lại hiểu rõ, kinh văn Vu Tộc này chính là then chốt giúp cho hắn vận dụng hai loại Thần Khí này.
- Lên!
Như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như vạn cổ thương thiên đang đè xuống, khi Diệp Hiên vừa cất tiếng, hắn lần nữa thử nắm lấy Chấn Thiên Thần Cung vào trong tay, mà một màn kế đó triệt để làm cho Quảng Hàn tiên tử dại ra ngay tại chỗ, thật lâu không có lấy lại tinh thần.
Khúc gỗ như mục nát này lại đang nở rộ ánh sáng chưa bao giờ có, Diệp Hiên dễ dàng nắm lấy trong tay, một dây cung hư ảo được ngưng tụ ra, ô quang thần bí khó lường lúc này đã phủ Diệp Hiên ở trong đó.
- Tiễn tới!
Ông!
Xạ Nhật Thần Tiễn như ánh sáng phá tan tất cả, xuyên qua thời không cách trở, bỗng nhiên xuất hiện ngay phía trên dây cung.
- Mở cho ta!
Kình thiên liệt địa, thét bể sơn hà, Diệp Hiên chậm rãi kéo căng dây cung, một cung một tiễn toát ra uy năng khủng bố, làm cho không gian nơi này vỡ nát ra từng khúc, giống như muốn băng diệt.