Thái Bạch Kim Tinh thận trọng đưa pháp chỉ cho Diệp Hiên, rất sợ Diệp Hiên nổi giận mà chất vấn hắn, nhưng điều khiến cho Thái Bạch Kim Tinh kinh ngạc là, Diệp Hiên cũng không bất kỳ tâm tình gì, cứ thế mà thuận tay ném pháp chỉ lên trên bàn.
- Nếu Ngọc Đế đã đem nhiệm vụ quan trọng này giao phó cho ta, vậy bản đế sẽ phụng chỉ mà làm.
Diệp Hiên nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói.
- Trở về nói cho Ngọc Đế, tam quân không động lương thảo đi đầu, bản đế cần khao thưởng ba chục ngàn thiên binh thiên tướng, bất luận tiên pháp binh khí hay là linh đan diệu dược, bảo hắn trong vòng một ngày đưa đến Vị Ương Cung của bản đế.
- Vâng, tiểu tiên ổn thỏa truyền lời của Đế Quân.
Thái Bạch Kim Tinh hơi ngẩn ra, nhưng vẫn tươi cười đáp lại, sau đó lại triệu hồi một đám mây bay trở về trong Lăng Tiêu điện.
Nhìn bóng dáng Thái Bạch Kim Tinh đi xa, một nụ cười quỷ dị chợt hiện lên mặt Diệp Hiên, pháp chỉ của Ngọc Đế bị hắn hút vào trong tay, một ngọn thiên hỏa đốt pháp chỉ thành tro tàn.
- Ngọc Đế, người như ngươi cũng có thể gọi là kiêu hùng, đáng tiếc ngươi bị Quảng Hàn tiên tử làm cho hôn mê thần trí, đây sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của ngươi.
Diệp Hiên thâm độc lên tiếng, trong mắt có hí ngược tàn khốc xẹt qua.
Từ lúc giết chết Trường Sinh Tiên Tôn, cho đến khi giá họa cho Hoa Quả Sơn, tất cả những bước này đi đều theo chiếu kế hoạch của Diệp Hiên, tựa như hiện tại Ngọc Đế hạ pháp chỉ cho hắn, cũng đều ở trong dự liệu của hắn.
Diệp Hiên đi đến Quảng Hàn Tiên Cung, ngoại trừ mượn hai loại Thần Khí kia ra, mục đích lớn nhất chính là muốn làm Ngọc Đế tức giận.
Dựa theo phỏng đoán của Diệp Hiên, nếu như hắn không làm Ngọc Đế tức giận, vậy thì Ngọc Đế nhất định sẽ làm cho chuyện lần này chuyện lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không, đây tuyệt đối không phải kết quả Diệp Hiên muốn thấy.
Chỉ có quấy đục hồ nước trong này, Diệp Hiên mới lấy được tốt chỗ lớn nhất, hắn không chỉ có muốn cho Ngọc Đế bị tam giới giễu cợt, càng muốn cho mình một căn cơ thâm hậu, vì đây là một bước quan trọng để cướp đoạt vị trí Thiên Đế.
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng không có ngốc đến mức thật sự đi tiêu diệt Hoa Quả Sơn, hắn tự có kế hoạch cho riêng mình.
Mà kế hoạch này của hắn sẽ giúp hắn nhanh chóng tăng tiến tu vi của mình, càng có thể trở thành nòng cốt tạo nên căn cơ thâm hậu, tuy trong đó có nguy hiểm cực lớn, nhưng kết quả thu lại cũng sẽ lớn không kém.
...
Trước Nam Thiên Môn.
Ba chục ngàn thiên binh thiên tướng đứng sừng sững ở trước Nam Thiên Môn, còn có Hoàng cân lực sĩ đang gióng lên trống trận.
Diệp Hiên mặc Đế Bào màu xanh đứng sừng sững phía trước, quần tiên Thiên Đình đứng ở hai bên trái phải, còn có Ngọc Đế và Vương Mẫu đến đây đưa tiễn.
- Hôm nay Đông Cực Đế Quân xuống hạ giới trừ yêu, trẫm cùng quần tiên kính Đông Cực Đế Quân một ly, trợ Đông Cực Đế Quân kỳ khai đắc thắng, giương thần uy cho Thiên Đình ta.
Ngọc Đế Vương Mẫu giơ ly rượu lên, có Tiên Quan rót đầy quỳnh tương ngọc lộ, quần tiên và Ngọc Đế Vương Mẫu cùng nhau uống cạn rượu trong chén.
Nhìn Ngọc Đế giả vở, Diệp Hiên mỉm cười, uống cạn rượu trong tay, thuận tay ném chén rượu sang một bên, không liếc mắt nhìn Ngọc Đế cùng quần tiên, hắn trực tiếp triệu hồi một đám mây đen, đi xuống hạ giới đi.
Đông đông đông.
Trống trận đang gióng lên, tiếng kêu đang truyền đến, dưới chân ba chục ngàn thiên binh thiên tướng dâng lên Kim Vân che trời, đi theo Diệp Hiên xuống hạ giới.
- Bệ hạ, Đông Cực Đế Quân chuyến này quá mức nguy hiểm, ngoại trừ tu vi của một mình hắn cao thâm, bên cạnh cũng không có tiên gia đi theo, chúng thần nguyện ý đi đến hạ giới trợ giúp Đông Cực Đế Quân một tay, khẩn cầu bệ hạ.
Triệu Công Minh dẫn dắt hơn mười vị tiên nhân Tiệc Giáo cúi đầu trước Ngọc Đế.
- Triệu khanh gia không cần lo lắng, Đông Cực Đế Quân chiến lực vô song, nhất định sẽ không có nguy hiểm gì, mà Thiên Đình ta cần các ngươi đảm nhiệm trọng chức Thiên Đình, hãy cứ an tâm ở Thiên Đình làm việc đi.
Ngọc Đế cười lạnh, xoay người trở về lại Thiên Đình, mà quần tiên Xiển Giáo thì lạnh nhạt cười một tiếng, tất cả cũng đều đều tán đi.
- Ngọc Đế đây rõ ràng muốn giết chết Đông Cực Đế Quân, ba chục ngàn thiên binh thiên tướng cỏn con làm sao có thể là đối thủ của Hoa Quả Sơn?
Một vị tiên nhân Triệt Giáo âm trầm lên tiếng.
- Hừ!
Nhìn bóng lưng Ngọc Đế đi xa, Triệu Công Minh âm lãnh nói:
- Ngọc Đế quá mức xem nhẹ Đông Cực Đế Quân, chúng ta cứ yên lặng quan sát biến hóa là được.
...
Xuyên qua một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa, dưới kia chính là Địa Tiên Giới mênh mông vô ngần.
Ba chục ngàn thiên binh thiên tướng được Diệp Hiên dẫn dắt xuống, trực tiếp xuất hiện ở trên bầu trời.
Trống trận ù ù gõ vang, tiếng kêu quanh quẩn giữa thiên địa, một gã thần tướng khom người cúi đầu trước Diệp Hiên nói:
- Đế Quân, đi thêm triệu dặm đến phía trước chính là Hoa Quả Sơn, chúng ta có nên một đường giết đi qua hay không?
- Giết đi qua?
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, sau đó lại đưa ánh mắt kỳ dị nhìn về phía tên thần tướng này, nói:
- Là ngươi điên, hay là ta điên, chỉ với ba chục ngàn thiên binh thiên tướng chém giết cùng hàng tỉ Yêu binh, hay là nói ngươi cảm thấy bản Đế Quân có thể một mình đi đánh bảy mươi hai vị Yêu Vương, càng có thể tự tay diệt ức vạn Yêu binh?
- Ngạch.... Chuyện này....
Thần tướng cười cười không tiếng động, không biết nên trả lời Diệp Hiên như thế nào.
- Đừng đứng ngây ra đó nữa, thu lại uy thế Thiên Đình vô dụng của các ngươi cho ta.
Theo Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, Hoàng cân lực sĩ ngừng đánh trống trận, lúc này kim quang trên người ba chục ngàn thiên binh đã biến mất không còn tăm hơi, mỗi người đều cực kỳ không hiểu gì mà nhìn về phía Diệp Hiên.