Bạch Hồng nhướng mày, giọng mang trách cứ:
- Ta và Dương Tiễn kia từng giao thủ, người này lãnh tĩnh cơ trí, thần thông đạo pháp càng trên ta, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào Đại La Kim Tiên, mà Diệp Hiên này bất kể dùng thủ đoạn gì có thể đánh nát nhục thân Dương Tiễn, hiển nhiên tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn.
- Để ta tự mình đi gặp Đông Cực Đế Quân này.
Bạch Hồng đi nhanh ra Thủy Liêm Động, điều này cũng làm cho các Yêu Vương còn lại hơi biến sắc mặt, không ngờ đại ca dĩ nhiên coi trọng Diệp Hiên đạo nhân, chuẩn bị muốn tự mình ra tay.
Hoa Quả Sơn, bảy mươi hai động, mỗi một động đều có một Yêu Vương tọa trấn, diện tích mấy ngàn vạn dặm.
Một ngày này trong Hoa Quả Sơn, cờ yêu thông thiên lay động khắp bầu trời, Yêu binh vô cùng vô tận khắp nơi, ma khí cuồn cuộn như nước thủy triều nhộn nhạo thiên địa, liếc mắt nhìn lộ vẻ cực kỳ kinh người.
Lấy Bạch Hồng dẫn đầu, chư vị Yêu Vương làm bạn ở bên, khi bọn họ đi ra Thủy Liêm Động, đã thấy trên khoảng không Hoa Quả Sơn có mấy vạn thiên binh đứng sừng sững, người cầm đầu mặc Đế Bào màu xanh, chính là Đông Cực Đế Quân của Thiên Đình.
Phía dưới bầu trời, trong hư không.
Khí tức quanh người Diệp Hiên không hiện, quan sát Hoa Quả Sơn bên dưới, khi đám người Bạch Hồng hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của Diệp Hiên ngưng lại, trong mắt xẹt qua một tia kiêng kỵ.
Diệp Hiên lặng yên ẩn giấu đi sự kiêng kỵ trong mắt, cả người lộ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, mang đến một loại cảm giác như khô mộc xuân phong.
- Đạo nhân nho nhỏ dám đến Hoa Quả Sơn ta thảo phạt, còn không mau mau xuống đây nhận lấy cái chết!
Có yêu tướng lên tiếng rống to hơn trước trận chiến, càng làm cho vô tận Yêu binh phụ họa theo.
- To gan, đây là Thiên Đình Đông Cực....
Hàn Quang biến sắc, lên tiếng muốn nói lại, nhưng không đợi hắn nói xong, Diệp Hiên nhìn qua để hắn im bặt mà dừng.
- Phía dưới có phải là Thông Tí Viên Vương Bạch Hồng đạo hữu?
Diệp Hiên giãn mặt ra mỉm cười, nhìn Bạch Hồng phía dưới, khi ánh mắt hai người đối diện cùng một chỗ trong hư không, phương thiên địa này cũng yên lặng lại.
Bạch Hồng đang không ngừng đánh giá Diệp Hiên, tuy hắn có thể cảm nhận được Diệp Hiên là Thái Ất Kim Tiên, nhưng khi gần ánh mắt hai người giao tiếp lại làm cho đáy lòng Bạch Hồng hiện ra vẻ trầm trọng.
Đông Cực Đế Quân rất quỷ dị.
Một câu nói đơn giản để Bạch Hồng suy nghĩ trong lòng, bản thể hắn là Thông Tí Viên Hầu, đứng hàng hàng thứ ba trong Hỗn Thế Tứ Hầu, tâm tư tinh xảo đặc sắc, rất tin tưởng chính mình.
Diệp Hiên đạo nhân này tuy bất hiện sơn bất lộ thủy, mặt mũi giãn ra mỉm cười với hắn lại cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Để cho Bạch Hồng cảm thấy kinh ngạc là, ba chục ngàn thiên binh thiên tướng cũng không chút hiển lộ khí thế, cũng không có Hoàng cân lực sĩ gióng trống trận, giống như cũng không phải tới thảo phạt Hoa Quả Sơn bọn hắn.
Bạch Hồng có chút suy đoán không ra Diệp Hiên đạo nhân đến tột cùng có mục đích gì.
Nhưng đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Bạch Hồng đương nhiên sẽ không thất lễ, đánh ra thủ thế, tiếng như chuông đồng, nói:
- Bỉ nhân Bạch Hồng, người đến là Thiên Đình Đông Cực Đế Quân - Diệp Hiên đạo hữu?
- Nghe uy danh Thông Tí Viên Vương đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
Diệp Hiên vừa nói chuyện, bước chậm từ trong hư không đến gần Bạch Hồng các Yêu Vương, mà một màn này cũng để cho sắc mặt thiên binh thiên tướng đại biến, càng làm cho chư vị Yêu Vương cùng vô tận Yêu binh giật mình.
Theo lý mà nói, Diệp Hiên là Thiên Đình Đế Quân, lần này đến Hoa Quả Sơn chính là chinh phạt, giữa hai bên sẽ là không chết không ngớt.
Hiện tại Diệp Hiên lẻ loi một mình đi đến chỗ chư vị Yêu Vương, nếu như những Yêu Vương này quần công, chỉ sợ trong nháy mắt có thể chém giết Diệp Hiên trong Hoa Quả Sơn.
- Đế Quân, mau trở lại.
Sắc mặt Hàn Quang đại biến, run giọng ngăn cản Diệp Hiên.
- Các ngươi bình tĩnh chớ nóng, ở đây chờ bản đế trở về.
Không đợi Hàn Quang tiếp tục khuyên can, tiếng nói của Diệp Hiên đã vang lên bên tai Hàn Quang, cũng để cho người này giật mình, hiển nhiên không thể hiểu được cử động cùng suy nghĩ của Diệp Hiên.
Trong Hoa Quả Sơn.. Chư vị Yêu Vương dữ tợn cười một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện sát cơ nồng nặc, Xà Ma Vương càng hung ác nham hiểm lên tiếng nói:
- Đại ca, đạo nhân này thật ngu xuẩn, lại dám một thân một mình tới đây, chúng ta cùng lên giết chết, cũng tiết kiệm để các huynh đệ chiến đấu với đám thiên binh thiên tướng.
- Hừ!
Bạch Hồng nhướng mày, hung hăng trừng Xà Ma Vương một cái, trách cứ:
- Chúng ta đường đường là người của Hoa Quả Sơn, uy chấn Đông Thắng Thần Châu, nếu như để người ta biết chúng ta vây công Diệp Hiên, cái này há chẳng phải muốn cho người ngoài chế nhạo chúng ta?
- Đại ca nói không sai, Diệp Hiên đạo nhân này tuy là Thiên Đình Đế Quân, nhưng lại dám đơn đao đi tới gặp Hoa Quả Sơn ta, chỉ là phần quyết đoán này đã làm cho chúng ta tôn trọng, nếu chúng ta lấy nhiều lấn thiếu, sẽ mất hết mặt mũi, tuyệt đối không thể làm ra loại việc này.
Thiên Bằng Vương kiêu ngạo nhất, tự nhiên không làm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng xuất hiện một tia thưởng thức.
- Đại ca nhị ca, tiểu đệ cũng chỉ nói mà thôi.
Xà Ma Vương hơi lộ ra xấu hổ, cười một tiếng liền không nói nữa.
Lúc này.
Diệp Hiên mỉm cười đáp xuống Hoa Quả Sơn, cách đám người Bạch Hồng chỉ có ba trượng, mà vô tận Yêu binh xung quanh mơ hồ xúm lại từ tám phương, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên bất cứ lúc nào cùng xẹt qua một tia sát cơ tàn nhẫn.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm khói bụi.