Đáng tiếc, đối với chư vị Yêu Vương cười nhạt khinh miệt, Diệp Hiên không có quá cảm xúc, hắn đã muốn thu phục Hoa Quả Sơn, tự nhiên có nắm chắc nhất định.
- Bạch Hồng đạo hữu, tuy ngươi là đệ nhất Yêu Vương của Hoa Quả Sơn, nhưng ngươi một người cũng đại biểu không được toàn bộ Hoa Quả Sơn, mặc dù ngươi không muốn quy hàng ta, có thể cũng không có nghĩa Yêu Vương khác cũng như thế.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Ha ha.
Bạch Hồng lên tiếng cuồng tiếu, giống như nghe được chuyện tiếu lâm tức cười nhất, hơn một phút trôi qua, Bạch Hồng thu lại nụ cười, sắc mặt băng hàn nói:
- Trước đó ta còn cho rằng ngươi có chút thủ đoạn, nhưng hiện tại xem ra ngươi cũng chỉ là một tiểu nhi vô tri, ngươi hỏi đám huynh đệ này của ta, ai trong bọn họ nguyện ý quy hàng Thiên Đình?
Nhìn nụ cười phóng đãng không kềm chế của Bạch Hồng, Diệp Hiên quỷ dị cười một tiếng, chậm rãi lắc đầu nói:
- Không được không được không được, Bạch đạo hữu ngươi hiểu lầm, các ngươi muốn quy hàng chính là Diệp Hiên ta mà không phải Thiên Đình, hai điều này khác nhau về bản chất.
Nghe Diệp Hiên nói, các Yêu Vương ở đây đều ngẩn ra, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xẹt qua vẻ kinh ngạc, không ngờ dã tâm của Diệp Hiên thật quá, thế mà muốn thu phục bọn họ cho hắn sử dụng.
- Thì ra ngươi cũng là một người lòng muông dạ thú, đáng tiếc, theo bản vương thấy dã tâm của ngươi chẳng qua chỉ là một truyện cười, mặc cho ngươi có ba tấc miệng lưỡi dẻo quẹo cũng không thể dao động tâm trí của chúng ta.
Bạch Hồng cười lạnh.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn nhìn chư vị Yêu Vương xung quanh, khi hắn nhìn thấy Tử Long Vương, nhìn đối phương thật sâu một cái, đôi mắt không rõ hàm ý này cũng để cho Tử Long Vương ngẩn ra, trong mắt xẹt qua vẻ suy tư.
Bỗng nhiên.
Khí tức Tử Long Vương cứng lại, giống như cảm nhận được hàm ý trong ánh mắt của Diệp Hiên, điều này cũng làm cho hắn không tự chủ được cúi đầu thấp xuống, hai tay nắm chặt, chứng minh trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh.
Mà một màn này tự nhiên không có làm cho đám người Bạch Hồng chú ý, bởi vì hiện tại ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Diệp Hiên.
- Bạch Hồng đạo hữu, nên nói bần đạo đều đã nói, đạo hữu có thể suy nghĩ thật kỹ một phen, lần này bần đạo đến đây cũng không phải đại chiến cùng chư vị, chỉ muốn làm hàng xóm với Hoa Quả Sơn, bình thường có thể đi lại nhiều hơn một phen.
- Cáo từ!
Diệp Hiên mỉm cười, nhẹ nhàng rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Bạch Hồng.
Diệp Hiên tới nhanh, đi cũng mau, chỉ là sắc mặt các Yêu Vương ở đây đều âm tình bất định, hiển nhiên không biết có nên để Diệp Hiên rời khỏi.
- Đại ca, tuyệt đối không thể lưu Diệp Hiên, mặc dù hắn có Thần khí Vu Tộc trong tay, nhưng chúng ta liên thủ muốn giết hắn, cũng không phải việc khó.
Xà Ma Vương trầm thấp lên tiếng.
- Không sai, Diệp Hiên quá mức giảo hoạt, nếu như hắn công bố thân thế của chúng ta cho mọi người, chỉ sợ kẻ thù của chúng ta ngày xưa sẽ liên hợp lại cùng nhau tìm tới cửa.
Sư Tượng Vương âm trầm lên tiếng.
Theo hai người mở lời, còn có rất nhiều Yêu Vương phụ họa, hiển nhiên đều muốn giết chết Diệp Hiên, chỉ có như vậy mới có thể làm cho bọn họ an tâm.
Bạch Hồng nhíu mày, hiển nhiên đang suy nghĩ thỉnh cầu của chư vị huynh đệ, trong mắt cũng có sát cơ xẹt qua.
- Cứ cho hắn rời khỏi đi.
Chợt, không chờ Bạch Hồng quyết định, Tử Long Vương trước đó hận không thể giết chết Diệp Hiên thế mà cho ý kiến phản bác, điều này cũng làm cho các vị Yêu Vương ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Tử Long Vương cực kỳ không hiểu.
Lúc này.
Sắc mặt Tử Long Vương bình tĩnh, nói ra nguyên nhân.
- Diệp Hiên là Đông Cực Đế Quân của Thiên Đình, lần này phụng mệnh đến đây chinh phạt Hoa Quả Sơn ta, hiển nhiên cũng không muốn binh đao gặp nhau cùng chúng ta, nếu thật đánh giết, tất sẽ dẫn tới lửa giận của Thiên Đình, nếu như Đại La Kim Tiên đột kích, chúng ta đem như thế nào ngăn cản?
- Không bằng mặc hắn rời khỏi, hắn đã không muốn khai chiến cùng chúng ta, cũng là một chuyện tốt cho Hoa Quả Sơn ta.
- Ừ, tam đệ nói không sai.
Bạch Hồng chậm rãi gật đầu, quan hệ đến an nguy của Hoa Quả Sơn, hắn tự nhiên đồng ý với lời của Tử Long Vương.
Nhưng Bạch Hồng cùng chư vị Yêu Vương đều không nhìn thấy, trong mắt Tử Long Vương có vẻ hổ thẹn, chỉ là hổ thẹn rất nhanh bị hắn lặng yên ẩn giấu.
...
Khi Diệp Hiên bình yên trở về, ba chục ngàn thiên binh thiên tướng ngạc nhiên, Hàn Quang càng hỏi han ân cần, vô cùng kính nể Diệp Hiên.
Theo Diệp Hiên tuyên bố một cái mệnh lệnh, càng để cho Hàn Quang và ba chục ngàn thiên binh thiên tướng dại ra không tiếng động.
Mệnh lệnh của Diệp Hiên rất đơn giản, trực tiếp phân phó Hàn Quang xây dựng cơ sở tạm thời ở ngoài Hoa Quả Sơn triệu dặm, nói là muốn dừng chân thời gian dài tại đây.
Diệp Hiên cho ra mệnh lệnh quá mức kỳ quái, không chỉ có không được chinh phạt Hoa Quả Sơn, còn cần ở lại lâu dài, chuyện này phá vỡ tam quan của tất cả mọi người, không biết Đông Cực Đế Quân đến cùng muốn làm gì.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không tha cho ai làm trái, Hàn Quang cũng chỉ có thể dựa theo Diệp Hiên phân phó làm việc, xây dựng vị trí triệu dặm bên ngoài Lạc Vân sơn thành nơi dừng chân, ba chục ngàn thiên binh thiên tướng cũng cắm rễ ở đây.
Ba chục ngàn thiên binh thiên tướng cùng hành động, chỉ trong một ngày, từng hàng lầu các cung điện đột ngột từ mặt đất mọc lên, còn có hộ sơn đại trận đang thành hình, Lạc Vân sơn nghiễm nhiên bị tạo thành một khu dành cho người ở.