Cũng là vào thời khắc này, Diệp Hiên lần nữa cho ra một mệnh lệnh, không cho phép thiên binh thiên tướng xảy ra tranh chấp với yêu loại Hoa Quả Sơn, càng truyền ra ngoài một đạo pháp chỉ, bất kỳ yêu loại nào của Hoa Quả Sơn đều có thể tới Lạc Vân sơn nghe hắn truyền đạo thụ pháp.
Đương nhiên, khi hàng loạt động tác Diệp Hiên làm ra truyền tới trong tai Bạch Hồng, Bạch Hồng tùy ý Diệp Hiên chiếm giữ Lạc Vân sơn, chỉ coi như một truyện cười.
Hạ giới chung quy không phồn thịnh bằng Thiên Đình, Bạch Hồng không tin, Diệp Hiên có thể một mạch trú đóng ở Lạc Vân sơn, không trở về Thiên Đình.
Mặc dù Diệp Hiên có thể ở hạ giới thời gian dài, nhưng ba chục ngàn thiên binh thiên tướng suốt ngày làm bạn với yêu, chỉ sợ quân tâm sẽ náo động, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đáng tiếc, Bạch Hồng quá không được hiểu được Diệp Hiên, càng là không biết thủ đoạn của Diệp Hiên thật sự khủng bố.
Ban đầu, có thiên binh thiên tướng còn có thể nghe theo mệnh lệnh của Diệp Hiên, nhưng theo thời gian trôi qua, một ít thiên binh thiên tướng như Bạch Hồng nghĩ, bắt đầu bất mãn, còn có thiên binh trong lúc rãnh rỗi đánh giết một ít tiểu yêu.
Không chờ Hoa Quả Sơn làm khó dễ Diệp Hiên, Diệp Hiên thi triển thủ đoạn lôi đình, trực tiếp đánh giết tất cả thiên binh thiên tướng không chịu quản thúc hồn phi phách tán mà chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, thiên binh thiên tướng thành thật đi rất nhiều, không còn có người dám làm trái ý của Diệp Hiên, dù không có ai bất mãn ra mặt đối với hắn, nhưng lại có rất nhiều người gọi Diệp Hiên là bạo quân.
Phương diện khác, ấn tượng của một đám tiểu yêu Hoa Quả Sơn về Diệp Hiên thay đổi, căm thù trong lòng lặng yên tan rã, sự thay đổi này đang theo thời gian trôi qua mà lặng lẽ lan tràn.
Mười năm trôi qua.
Tuế nguyệt vô tình nhất, cũng có thể làm cho sinh linh vạn vật hình thành một thói quen.
Khi ba chục ngàn thiên binh thiên tướng cùng yêu loại Hoa Quả Sơn không còn phân tranh, vô tận yêu loại cũng quen thiên binh thiên tướng tồn tại, Hoa Quả Sơn cũng khôi phục lại thời gian yên tĩnh năm xưa.
Yêu loại bất hảo, còn có lòng hiếu kỳ, khi bọn họ phát giác những thiên binh thiên tướng này sẽ không ra tay với bọn họ, có yêu loại gan lớn lấy trêu đùa thiên binh thiên tướng làm niềm vui.
Mười năm qua, thiên binh thiên tướng có nổi khổ không thể tả, suốt ngày làm bạn cùng yêu loại, còn bất cứ lúc nào bị đối phương trêu đùa không dám hoàn thủ, điều này cũng làm cho trong lòng bọn họ càng bất mãn Diệp Hiên.
Đáng tiếc, bọn họ bất mãn ra sao cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, bởi vì Diệp Hiên đã tự tay giết không biết bao nhiêu thiên binh, bị tử vong hiếp bức, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tuy Bạch Hồng từng phát ra mệnh lệnh, không cho phép yêu loại Hoa Quả Sơn đi đến Lạc Vân sơn, nhưng Hoa Quả Sơn có hàng tỉ Yêu binh, nhiều yêu loại như vậy, Bạch Hồng nào quản hết.
Mà Diệp Hiên ở Lạc Vân sơn truyền đạo, điều này cũng làm cho một ít yêu loại gan lớn len lén nhìn trộm, khi bọn họ phát hiện Diệp Hiên cũng không có xua đuổi bọn họ, ngược lại thân thiết giảng giải con đường tu luyện, điều này cũng làm cho những yêu loại gan lớn bước vào đạo tràng, si mê nghe Diệp Hiên truyền đạo giảng dạy, càng cảm động Diệp Hiên đến rơi nước mắt.
Phải biết rằng những tiểu yêu này căn bản không có phương pháp tu luyện, bọn họ chỉ có thể theo thời gian trôi qua dựa vào bản năng hấp thu thiên địa linh khí, tăng tiến tu vi của mình.
Nhưng bây giờ Diệp Hiên cho bọn họ phương pháp tu luyện, tự nhiên làm cho tu vi bọn họ tiến nhanh, hầu như mỗi một ngày đều muốn bước vào Lạc Vân sơn nghe Diệp Hiên truyền đạo giảng dạy.
Thiên địa sơ khai, vạn vật có linh, ngay cả yêu loại cũng có lòng tiến thủ, khi một ít tiểu yêu có tu vi tiến nhanh, tự nhiên cũng để cho yêu loại còn lại biết được chân tướng vì sao tu vi đồng bạn tiến mạnh, dồn dập lẻn vào Lạc Vân sơn nghe Diệp Hiên truyền đạo thụ nghiệp.
Trong khoảng thời gian ngắn, yêu loại chiếm giữ Lạc Vân sơn, hầu như có thể nói hết thảy yêu loại đều biết vị Đông Cực Đế Quân này hữu giáo vô loại (*), càng sẽ không làm thương tổn bọn họ, điều này cũng làm cho Lạc Vân sơn mơ hồ trở thành thánh địa trong mắt rất nhiều yêu loại.
(*Giảng dạy không phân biệt giống loài – Khổng tử)
Chuyện này tự nhiên cũng truyền tới trong tai bảy mươi hai động Yêu Vương, chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy tu vi tiểu yêu thủ hạ tiến nhanh, đây chính là một chuyện tốt, đối với bọn họ cũng là trăm lợi mà không có một hại, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, mặc cho thủ hạ tiểu yêu đi Lạc Vân sơn.
Lại mười năm thời gian trôi qua.
Diệp Hiên đã ở Hoa Quả Sơn ngây người hai mươi năm, hai mươi năm qua, hắn ngoại trừ mỗi ngày tu luyện, chính là truyền đạo thụ nghiệp cho số lượng lớn yêu loại, càng bất cứ lúc nào nâng cốc ngôn hoan cùng một ít Yêu Vương, giống như trở thành người một nhà.
Khi Bạch Hồng phát hiện chuyện này, cả người đều âm trầm.
Bạch Hồng biết, Diệp Hiên tuyệt đối không có tốt bụng, chỉ là hắn cũng không hiểu, Diệp Hiên vì sao làm vậy?
Lẽ nào hắn đang thu mua nhân tâm, muốn không động binh đao, không đổ máu thu phục Hoa Quả Sơn, đây há chẳng phải là một chuyện cười lớn?
Phải biết rằng bảy mươi hai vị Yêu Vương ở Hoa Quả Sơn một ngày, hàng tỉ Yêu binh sẽ tôn bọn họ làm đầu, vô luận Diệp Hiên thu mua nhân tâm như thế nào, hắn đều là dùng giỏ tre múc nước công giả tràng.
Bạch Hồng tin tưởng đạo lý này, bởi vì từ cổ chí kim, tiên yêu thề bất lưỡng lập, đây là sự khác nhau tầng thứ về sinh mệnh, cũng đã định trước hai bên là địch không phải bạn.
Đáng tiếc, Bạch Hồng cũng không biết, Diệp Hiên theo đô thị nhân gian đến đây, đối với chuyện chơi đùa nhân tâm, hắn rất thuần thục, mà thu mua nhân tâm cũng chỉ là bước đầu tiên.
...