- Không được!
Một màn như thế làm cho Ngao Khoảnh bi thương rống giận, trong ánh mắt bi phẫn muốn chết của hắn, Diệp Hiên đâm từng kiếm từng kiếm vào thân thể Nam Hải Long Vương, mười mấy lỗ máu xuất hiện trên người Nam Hải Long Vương.
- A!
Tiên kiếm vào cơ thể, khuấy động huyết nhục, Nam Hải Long Vương kêu rên thảm thiết, khí tức quanh thân nhanh chóng tiêu tán, hiển nhiên nếu cứ tiếp tục như thế, tất sẽ chết thảm ở trong tay Diệp Hiên.
- Tam đệ, giết ta!
Bỗng nhiên, Bạch Hồng bi thương rống giận, hắn gắt gao nắm lấy cánh tay Ngao Khoảnh, điên cuồng gầm thét.
Bạch Hồng biết, hắn hôm nay chắc chắn phải chết, Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, để hắn trước khi chết làm một chuyện tốt, đừng để cho Ngao Khoảnh gặp sống không bằng chết.
- Đến, tam đệ giết ta, giết ta.
Bạch Hồng ngưng tụ ra lực lượng sau cùng, huyễn hóa ra một thanh dao găm, bỗng nhiên nhét vào trong tay Ngao Khoảnh, kéo mạnh dao găm trong tay Ngao Khoảnh đâm tới mi tâm mình.
- Không được!
Ngao Khoảnh cực kỳ bi ai kêu khóc, bỗng nhiên đẩy Bạch Hồng ra, hắn gắt gao nắm chặt dao găm quỵ ngồi ở trong hư không, nước mắt trong mắt không cầm được chảy ra.
- Ngao Khoảnh, ngươi chớ nên đối nghịch với ta.
Giọng nói Diệp Hiên lãnh khốc vô tình, hắn bỗng nhiên rút tiên kiếm ra khỏi lồng ngực Nam Hải Long Vương, càng mang ra số lượng lớn long huyết, thân kiếm dầm dề máu chỉ Ngao Khoảnh phía xa, dị thường dữ tợn quát:
- Giết Bạch Hồng cho ta.
- Giết Bạch Hồng!
Bốn chữ đơn giản giống như ma âm thông vào tai, không ngừng quanh quẩn ở bên tai Ngao Khoảnh, dưới áp lực từ Diệp Hiên, tinh thần Ngao Khoảnh rốt cuộc cũng tan vỡ.
Phốc phốc.
Bỗng nhiên, Ngao Khoảnh buồn bã cười thảm, hắn bỗng nhiên đâm dao găm vào trái tim mình, lại bởi vì không thừa nhận được thống khổ tâm linh mà đoạn tuyệt khỏi thế gian.
- Hài tử!
- Tam đệ!
Nam Hải Long Vương kêu khóc, đôi mắt như đỏ như máu sắp nứt ra, cơ thể đều run lên, huyết lệ cuồn cuộn chảy xuôi trong mắt.
Máu tươi thể diễm phun ra từ trái tim Ngao Khoảnh, đôi mắt của hắn hiện ra sự giải thoát, hắn rốt cuộc cũng không cần phải làm ra lựa chọn, lựa chọn kết thúc tính mạng của mình để trốn tránh bị Diệp Hiên bức bách.
Gào!
Tiếng than khóc bi thương, máu nhuộm sái hư không, thời khắc mà Ngao Khoảnh đoạn tuyệt bỏ mình, cơ thể ấy cũng hóa thành xác rồng vạn dặm, rơi xuống Hoa Quả Sơn.
Ùng ùng!
Xác rồng đè sập một sơn mạch, long huyết thê diễm nhuộm dần cả toà sơn mạch, Tử Long Vương Ngao Khoảnh đã từng uy danh hiển hách, kết cục sau cùng lại thê lương đến thế.
Vạn vật lại yên tĩnh, thiên địa không tiếng động.
Đường đường là một vị La Thiên Huyền Tiên, lại bị Diệp Hiên bức bách đến tự sát thân vong, chuyện này nghe rợn cả người, cũng để cho rất nhiều Yêu Vương ở đây dựng chân lông, giống như bản thân rơi vào trong Cửu U Diêm La, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng tràn đầy kinh hoảng.
Đừng nói chư vị Yêu Vương, cho dù ba chục ngàn thiên binh thiên tướng còn có hàng tỉ Yêu binh, khi bọn họ nhìn thấy kết quả của Ngao Khoảnh, mỗi người đều ghi tạc vẻ mặt Diệp Hiên thật sâu vào trong đầu.
Chỉ sợ cho dù đến lúc bọn họ chết đi, vẻ mặt tuấn tú này cũng sẽ không làm cho bọn họ quên được, chỉ vì thủ đoạn của vị Đông Cực Đế Quân không chỉ là độc ác, mà còn điên cuồng, phàm là ai đối đầu với hắn, kết quả đều thê thảm tột cùng.
- Thật đúng là không thú vị.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, cũng không chút thương hại nào.
- Diệp Hiên, ngươi trả mạng con ta lại cho ta.
Nam Hải Long Vương lão lệ tung hoành, hắn tức giận la hét với Diệp Hiên, thân thể tắm máu cũng cuồng bạo trướng lớn, hắn muốn tự bạo đồng quy vu tận cùng với Diệp Hiên.
Ông!
Không đợi Nam Hải Long Vương tự bạo, Thiên Bằng Vương bước ra một bước, chợt xuất hiện ở trước mặt Nam Hải Long Vương, đánh ra một đạo La Thiên Tiên Quang, trực tiếp phong cấm tu vi của hắn.
- Đế Quân, nên xử lý Nam Hải Long Vương này như thế nào?
Thiên Bằng Vương đã đã biết thủ đoạn của Diệp Hiên, trong lòng đã có kính sợ, càng tư thả thế cực thấp.
- Nếu Ngao Khoảnh đã chết, vậy Nam Hải Long Vương này cũng đã vô dụng, còn để bản đế phải dạy ngươi đi làm sao?
Diệp Hiên nhướng mày.
- Đế Quân, ý của ngài là... ?
Thiên Bằng Vương căng thẳng tâm thần, đôi mắt nhìn Diệp Hiên xuất hiện vẻ kinh hãi, lẽ nào tên Diệp Hiên này còn muốn giết Nam Hải Long Vương?
Không trách Thiên Bằng Vương kinh hãi, phải biết rằng Nam Hải Long Vương không giống Ngao Khoảnh, Ngao Khoảnh chết thì chết, nhưng Nam Hải Long Vương là chủ nhân Nam Hải, càng là đứng hàng Tiên ban.
Nếu như lại giết Nam Hải Long Vương, đây không chỉ sẽ đắc tội bộ tộc Nam Hải long cung, càng đắc tội ba đại hải khác, lẽ nào Diệp Hiên chưa từng nghĩ đến hậu quả?
Đáng tiếc, Thiên Bằng Vương cũng không biết, đừng nói chính là một Nam Hải Long Vương, ngay cả Trường Sinh Tiên Tôn của Thiên Đình hắn đều nói giết liền giết, như thế nào sẽ để Tứ Hải Long tộc vào mắt.
Hơn nữa, Diệp Hiên vẫn luôn thờ phụng một chuẩn tắc, làm việc phải làm đến cùng, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu như để cho Nam Hải Long Vương sống, tương lai con rồng già này nhất định sẽ báo thù vì Ngao Khoảnh.
- Tiễn hắn cùng Ngao Khoảnh cùng đi xuống địa ngục.
Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng, cũng để cho Thiên Bằng Vương biến sắc, đôi mắt chuyển động, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, vỗ một chưởng tới Nam Hải Long Vương.
- Diệp Hiên, cho dù ta hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ầm!
Thân thể Nam Hải Long Vương nổ tung, trực tiếp bị Thiên Bằng Vương tiêu diệt ở trong hư không, lời oán hận thê lương khi hắn sắp chết kia để người nghe cảm thấy tâm thần run sợ.