Hai cha con này đều bỏ mình, chuyện này mang dến cho chư vị Yêu Vương một sự kinh sợ cực lớn, cũng để cho ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Hiên mang đầy sợ hãi, tất cả cùng nhau hiện ra nụ cười lấy lòng hèn mọn.
- Các ngươi có nguyện thần phục bản đế?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, nhìn về phía Yêu Vương bảy mươi hai động Hoa Quả Sơn.
- Chúng ta tham kiến Đông Cực Đế Quân.
Bạch Hồng trọng thương hấp hối, cha con Ngao Khoảnh chết thảm, còn có tám đại yêu vương quy hàng Diệp Hiên, Yêu Vương còn lại nào dám nói nửa chữ không, tất cả đều dồn dập thuần phục Diệp Hiên.
Giờ khắc này.
Yêu Vương cung kính, bầy yêu khom người, Diệp Hiên đứng ngạo nghễ giữa thiên địa, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đau khổ trù mưu trăm năm rốt cuộc cũng đã thu phục Hoa Quả Sơn, còn có bảy mươi hai động Yêu Vương để cho hắn sử dụng, cũng sắp mở mở ra bước đầu tiên cho việc cướp đoạt Đế vị của hắn.
Đại công cáo thành, hoàn mỹ không một tì vết, Diệp Hiên rất hài lòng với kết quả này, hiện tại chỉ kém một bước cuối cùng, chỉ cần thôn phệ tu vi La Thiên Kim Tiên của Bạch Hồng, lần này hắn sẽ công đức viên mãn.
- Bạch Hồng, là bản đế tiễn ngươi lên đường, hay là ngươi tự đoạn tuyệt tại nơi này?
Diệp Hiên tàn khốc cười lạnh nói.
- Ha ha!
Bạch Hồng thê lương cười to, nụ cười trên khuôn mặt đã treo đầy nước mắt, hắn có một thân bản lĩnh, nhưng lại phải biệt khuất chết ở trong tay Diệp Hiên, mặc dù trong lòng có không cam cực lớn, nhưng hắn cũng biết mình đã chạy tới phần cuối của sinh mệnh.
- Diệp Hiên, ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, dù hôm nay Bạch Hồng ta bỏ mình ở đây, nhưng ngươi cũng không nên đắc ý, Hoa Quả Sơn này chính là tổ địa của Đấu Chiến Thánh Phật, lão nhân gia hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bạch Hồng thê lương cười to, một chưởng vỗ tới đầu của mình, hiển nhiên chuẩn bị đoạn tuyệt ngay tại đây.
- Nam Mô A Di Đà Phật!
Chợt!
Ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, phật quang bỗng nhiên phủ xuống triệu dặm thiên địa, còn có âm thanh chư thiên tụng kinh đang truyền đến, nhiều đóa Kim Liên nở rộ khắp hư không, hơi thở Phật Môn tràn đầy ở trong trời đất.
Một tòa cửu phẩm Kim Liên, một lão tăng mặc tăng phục màu trắng, hắn chắp tay trước ngực, ngồi trên Kim Liên, lông mi lão tăng hẹp dài, trên mặt có sự từ bi thương người, đang bay qua bầu trời mà tới...
- Trường Mi La Hán?
Thiên Bằng Vương kinh hô thành tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm trọng, mà sắc mặt Yêu Vương còn lại cũng là đại biến, đáy mắt tất cả đều là sự kiêng kỵ.
Trường Mi La Hán, một trong Thập Bát La Hán của Linh Sơn Đại Lôi Âm Tự tây phương, tu vi chính là Thái Ất Kim Tiên cảnh, không ai từng nghĩ tới, vị Phật Môn La Hán này sẽ xuất ở nơi đây.
Chư vị Yêu Vương không đặt tu vi của Trường Mi La Hán ở trong mắt, nhưng đối phương chính là người của Linh Sơn tây phương, lúc này lại xuất hiện ở nơi đây, chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nhất định là tới vì Bạch Hồng.
- Trường Mi gặp qua Đông Cực Đế Quân.
Kim Liên dưới người Trường Mi La Hán tiêu tán, phía sau lại dâng lên một vòng phật quang màu vàng, chắp tay trước ngực thi lễ với Diệp Hiên, tư thế không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Lúc này.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đôi mắt nhìn về phía Trường Mi La Hán xẹt qua một tia sát cơ mịt mờ, chỉ bình tĩnh nói:
- Không biết La Hán đến muốn làm gì?
- Bần tăng phụng pháp chỉ của Quan Âm Bồ Tát đến Đông Thổ, hy vọng Đông Cực Đế Quân tha cho Bạch Hồng một mạng, để hắn cùng với bần tăng trở về Linh Sơn tây phương, mong rằng Đế Quân thành toàn.
Mặt mũi Trường Mi La Hán hiền lành, bình tĩnh mà tường hòa.
- Nếu như bản đế không thả thì sao?
Đôi mắt Diệp Hiên âm lãnh, âm thanh dần dần trở nên băng hàn.
Buông tha tính mệnh cho Bạch Hồng, chuyện này đối với Diệp Hiên mà nói, căn bản là không thể.
Hắn trù mưu trăm năm, không biết đã lãng phí bao nhiêu sinh lực, một là muốn thu phục Hoa Quả Sơn, mà điểm quan trọng nhất chính là Bạch Hồng người này.
Chỉ có nuốt tu vi La Thiên Kim Tiên của Bạch Hồng, hắn mới có thể tăng cao tu vi, miếng thịt béo đã đến tới miệng, Diệp Hiên há có thể để cho người khác đoạt đi?
Đừng nói Trường Mi La Hán phụng pháp chỉ Quan Âm Bồ Tát đến đây, cho dù Đa Bảo Như Lai đích thân tới, muốn cướp Bạch Hồng từ trong tay hắn, vậy cũng phải hỏi một chút Tru Thiên kích trong tay hắn có nguyện ý hay không.
Thiên địa phật quang, hư không tụng kinh.
Trường Mi La Hán vẫn thủy chung mỉm cười từ bi, mặc dù quanh thân Diệp Hiên toát ra khí tức băng hàn, nhưng cũng chưa làm cho hắn có bất kỳ biến hóa gì.
- Đế Quân nói đùa, Bạch Hồng là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, lại có sâu xa cực lớn cùng Đấu Chiến Thánh Phật, bần tăng phụng pháp chỉ Bồ Tát đến Đông Thổ, cũng hy vọng Đế Quân nể mặt Linh Sơn tây phương, có thể mở một mắt lưới buông tha cho tính mệnh của Bạch Hồng.
Trường Mi La Hán lại nói.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn.
Trường Mi La Hán tuy hòa nhã vui vẻ, nhưng trong lời nói lại dùng danh nghĩa Linh Sơn tây phương tới dọa Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đôi mắt xuất hiện một tia sát cơ cực kỳ âm trầm.
- Đế Quân, chọc không được Linh Sơn tây phương này.
Thiên Bằng Vương âm thầm truyền âm nhắc nhở Diệp Hiên, tuy hắn cũng hận không thể giết chết Bạch Hồng, nhưng Thiên Bằng Vương cũng hiểu rất rõ Linh Sơn tây phương đáng sợ như thế nào.
Nếu như nói Đạo giáo nhất mạch có Xiển Triệt đấu đá nhau, vậy thì Phật Môn nhất mạch là một khối thùng sắt, nguyên nhân là ở trong đại chiến phong thần Thượng Cổ, được chỗ tốt nhiều nhất chính là Phật Giáo tây phương nhất mạch.