Hiện tại bước vào La Thiên cảnh, hắn ở trong mắt Đại La Kim Tiên và Thánh Nhân thì vẫn chỉ như sâu như mọt, nhưng chỉ cần Thánh Nhân không ra, dù cho Đại La Kim Tiên muốn giết hắn, hắn cũng có bản lĩnh bảo toàn tính mạng.
Biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
Khi mà sinh mệnh được cam đoan, Diệp Hiên làm việc cũng không tới mức bó tay bó chân, mặc dù phải đối mặt với lão gia hỏa Ngọc Đế kia, sự kiêng kỵ trong lòng hắn cũng đã tiêu tán đi không ít.
Hoa Quả Sơn!
Nơi được tam giới chú mục, từ tám mươi năm trước Diệp Hiên thu phục Hoa Quả Sơn, có đại tiên Thiên Đình đến đây nói chuyện, hy vọng Yêu Vương bảy mươi hai động Hoa Quả Sơn có thể cùng lên trời bái kiến Ngọc Đế.
Đáng tiếc, bảy mươi hai động Yêu Vương này chẳng bao giờ đặt Ngọc Đế ở trong mắt, huống chi trước khi đi Diệp Hiên đã thông báo Thiên Bằng Vương, để hắn phải coi chừng Hoa Quả Sơn.
Thiên Bằng Vương này tâm tính cuồng ngạo, tu vi lại là La Thiên Huyền Tiên trung kỳ, lại cho hắn ba năm vạn năm, dù bước vào La Thiên Huyền Tiên hậu kỳ, cho đến khi phá vỡ mà vào La Thiên Kim Tiên cũng là việc ván đã đóng thuyền.
Thiên Bằng Vương rất ít phục người, mà Diệp Hiên lại chính là một kẻ trong đó.
Bằng sức một mình, phá tan Hoa Quả Sơn, càng gan to bằng trời giết chết Trường Mi La Hán, còn có chiến tích lưỡng bại câu thương cùng Dương Tiễn.
Chỉ là ba chuyện này, Thiên Bằng Vương đã bội phục Diệp Hiên tột cùng, đổi lại là hắn, làm không ra được loại việc này.
Thiên Bằng Vương dựa theo phân phó của Diệp Hiên tọa trấn trong Hoa Quả Sơn, Yêu Vương còn lại tự nhiên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đều đang đợi Diệp Hiên trở về.
Mà Hoa Quả Sơn ngoại trừ Tử Long Vương cùng Bạch Hồng tử vong, những thế lực khác cũng không có bất kỳ hao tổn gì, cũng là một trong những thế lực không thể khinh thường ở trong Đông Thắng Thần Châu.
Một ngày này, sấm gió mãnh liệt, mây mù cuồn cuộn, lúc chân Diệp Hiên đạp hắc vân xuất hiện ở trên khoảng không Hoa Quả Sơn, Thiên Bằng Vương tự nhiên có cảm ứng, dẫn dắt bảy mươi hai động Yêu Vương ra nghênh đón Diệp Hiên.
Phía dưới bầu trời, trong hư không.
- Hí!
Lúc Thiên Bằng Vương cảm nhận được tu vi Diệp Hiên, đôi mắt hắn đông lại một cái, lập tức hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xẹt qua sự kinh hoảng.
Thiên Bằng Vương nhớ rõ, tám mươi năm trước Diệp Hiên chỉ là Thái Ất Kim Tiên, nhưng hôm nay khi gặp lại lần nữa đối phương đã bước vào La Thiên Huyền Tiên, hơn nữa Diệp Hiên trước mắt lại mơ hồ mang đến cho hắn một loại áp bách rất lớn.
Sắc mặt Thiên Bằng Vương âm tình bất định, làm sao cũng thật không hiểu rõ, vì sao tu vi Diệp Hiên lại đề thăng khủng bố như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi.
Hơn nữa đều là La Thiên Huyền Tiên, vì sao đối phương lại có thể cho hắn cảm giác áp bách cực lớn như thế? Rốt cuộc tên Diệp Hiên này tu luyện công pháp gì?
Không chỉ Thiên Bằng Vương có suy nghĩ này, những Yêu Vương còn lại đều có, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm lộ vẻ kiêng kỵ mà kính nể.
Ân uy đều ra chính là thủ đoạn dùng người của Diệp Hiên.
Hắn tuy bước vào La Thiên Huyền Tiên, nhưng lại không có tự đại cho rằng đám người Thiên Bằng Vương sẽ nhận hắn là chủ, giữa bọn họ chỉ là một loại trao đổi quyền lợi, mà Diệp Hiên có tác dụng chủ đạo ở trong đó, để đám Yêu Vương này có thể bị hắn sữ dụng.
- Chúc mừng tu vi Đế Quân tiến nhanh.
Thiên Bằng Vương mỉm cười lên tiếng, cúi đầu với Diệp Hiên đầu tiên, xem như làm ra gương mẫu vì chư vị Yêu Vương.
Có Thiên Bằng Vương dẫn đầu, các Yêu Vương còn lại tự nhiên không dám thờ ơ, dồn dập cúi chào Diệp Hiên, đây cũng tính là một loại thần phục không tiếng động, Diệp Hiên và chư vị Yêu Vương đều hiểu rõ tình thế lúc này.
Diệp Hiên nhoẻn miệng cười, rất thoả mãn đối với cử động thức thời của Thiên Bằng Vương, tuy hắn chỉ trao đổi ích lợi cùng với những này người, nhưng Diệp Hiên hoàn toàn có thể nhìn ra được sự kính trọng thật lớn từ trong mắt những Yêu Vương nơi này.
- Đế Quân, không biết Bạch Hồng người này...?
Xà Ma Vương lên tiếng thăm dò, hiển nhiên Bạch Hồng một ngày chưa chết, trong lòng hắn một ngày bất an.
- Ngươi yên tâm, Bạch Hồng đã bị bản đế đánh hồn phi phách tán mà chết.
Theo lời nói Diệp Hiên lọt vào tai, sắc mặt đám người Xà Ma Vương trở nên vui vẻ, tảng đá nặng trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, bọn họ thật đúng là sợ Bạch Hồng còn sống, ngày sau sẽ tìm từng người bọn họ thanh toán.
- Chư vị có thể quy thuận bản đế, vậy chúng ta chính là người một nhà.
Diệp Hiên nói đến đây thì thoáng dừng lại, sau đó lại liếc mắt nhìn bảy mươi vị Yêu Vương ở xung quanh đây, tiếp tục nói:
- Là người một nhà, không nói hai lời, bản đế có thể cho các ngươi thứ các ngươi mong muốn. Thế nhưng bản đế kiêng kị nhất một việc, đó chính là phản bội, nếu như ngày sau có người phản bội bản đế, chớ nói bản đế hung ác, sẽ để cho các ngươi nếm thử cái gì gọi là muôn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên không nói chữ nào về Thiên Đình, hiển nhiên đang nói cho chư vị Yêu Vương biết, bọn họ quy thuận chính là Diệp Hiên hắn, cũng không phải Ngọc Đế lão nhi của Thiên Đình, Yêu Vương ở đây đều là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ ý Diệp Hiên, càng dồn dập tỏ thái độ thuần phục.
Tuy những Yêu Vương này đều thề thốt cam đoan với Diệp Hiên, nhưng ở trong mắt Diệp Hiên, cũng chỉ là lá mặt lá trái.
Thế nhưng không có quan hệ, thời gian còn dài... Hắn sẽ từ từ khiến những Yêu Vương này biết Diệp Hiên hắn không phải thiện nam tin nữ (*), nếu như không nghe mệnh lệnh của hắn, Diệp Hiên sẽ để cho bọn họ biết cái gì gọi là sợ hãi chân chính.
(*) Là những người không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm, không vọng ngữ (nói dối), không hai lời, không ác khẩu, không xu nịnh, không tham dục, không oán giận, không thất đức.