Nên nói Diệp Hiên cũng đều đã nói, còn dư lại tự nhiên là muốn luận công ban thưởng, cũng là hứa hẹn mà Diệp Hiên ban đầu đã nói, chỉ là phần thưởng này cũng không phải xuất ra từ trong tay Diệp Hiên, mà muốn để cho lão gia hỏa Ngọc Đế kia tiến hành phong thưởng.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản, mười vị Yêu Vương ở lại trấn thủ Hoa Quả Sơn, những người còn lại theo Diệp Hiên trở về Thiên Đình một chuyến.
Yêu vân thăng không, yêu quang xông thiên.
Lấy Diệp Hiên dẫn đầu, sáu mươi vị Yêu Vương phụ, dưới chân bọn họ dâng lên mây đen, tràn khắp bầu trời, dưới sự dẫn dắt của Diệp Hiên, cùng nhau đi đến ba mươi ba trọng Thiên Đình.
Đồng thời ngay lúc này.
Thiên Đình, Đấu Ngưu cung, Lăng Tiêu điện.
Khi Diệp Hiên mang theo chư vị Yêu Vương đi đến Thiên Đình, sớm có Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ đem việc này bẩm báo cho Ngọc Đế, Ngọc Đế hơi biến sắc, nhưng vẫn triệu tập quần tiên đến Lăng Tiêu điện, ngồi chờ Diệp Hiên chiến thắng trở về.
Bước qua một vạn dặm Cương Phong Lôi Hỏa chính là ba mươi ba trọng Thiên Đình, tiên đảo lưu vân, điềm lành rực rỡ, chỉ là linh khí nồng nặc đã để chư vị Yêu Vương say mê hít một hơi, một loại cảm giác thần thanh khí sảng tràn ngập toàn thân.
Từ cổ chí kim tiên yêu hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại, bảy mươi hai động Yêu Vương của Hoa Quả Sơn chưa từng tới Thiên Đình, lần này quy hàng Diệp Hiên đi tới đây, khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng phồn thịnh của Thiên Đình, trên mặt mỗi người đều xuất hiện sự kích thích.
Thần tiên Thiên Đình, Nghê Thường tiên tử, còn có thiên binh thiên tướng ở phương xa quan sát bọn họ, điều này cũng làm cho rất nhiều Yêu Vương ưỡn ngực ngẩng đầu, trên khuôn mặt còn có vẻ đắc ý không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Phải biết rằng những Yêu Vương này đều là yêu loại Địa Tiên Giới, tuy bản thân có đại pháp lực, nhưng yêu chính là yêu, một mạch bị tiên nhân coi thường, càng kêu đánh kêu giết bọn họ.
Nhưng hôm nay bọn họ quang minh chính đại theo Diệp Hiên đi tới Thiên Đình, ở đâu có tiên nhân dám bất kính đối với bọn họ?Cũng làm cho bọn họ có một loại cảm giác hãnh diện.
Rất nhanh, Nam Thiên Môn đã bày ra phía trước, Tứ Đại Thiên Vương sớm đã chờ ở chỗ này, còn có Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh tự mìn đến, hiển nhiên là cung nghênh Diệp Hiên trở về Thiên Đình.
Không thể không nói, bây giờ Diệp Hiên chính là nhân vật tiêu điểm của tam giới, không nói hắn bằng sức một mình thu phục Hoa Quả Sơn, càng gan to bằng trời giết chết Trường Mi La Hán, chỉ là cách làm vô pháp vô thiên này đã đủ để chúng sinh tam giới ghé mắt mà nhìn.
Quan Âm Bồ Tát đến Thiên Đình vấn tội, nhưng sau lại có hai đạo pháp chỉ giáng xuống, kinh sợ thối lui, chỉ là chuyện này lại để quần tiên Thiên Đình biết vị địa vị Đông Cực Đế Quân này cực lớn, tuyệt đối không thể đắc tội.
- Cung nghênh Đế Quân chiến thắng trở về.
Lý Tịnh mỉm cười, thi lễ với Diệp Hiên, Tứ Đại Thiên Vương không dám thờ ơ cũng khom người cúi đầu, mấy người nhìn thấy mấy chục vị Yêu Vương đi theo sau lưng Diệp Hiên, đôi mắt hơi đông lại một cái, lại không có nói gì.
- Thiên Vương không cần đa lễ.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Đế Quân, bệ hạ đã ở Lăng Tiêu điện chờ ngài, mời.
Lý Tịnh mỉm cười nhường đường.
Diệp Hiên gật đầu, triệu ra một đám mấy đen muốn đi đến Lăng Tiêu điện, chẳng qua khi chư vị Yêu Vương muốn bước vào Nam Thiên Môn, Lý Tịnh cùng Tứ Đại Thiên Vương cản lại.
- Thiên Đình là trọng địa, Yêu Vương hạ giới không được đi vào.
Lý Tịnh lạnh lùng nói.
- Ừm?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, không ngờ Lý Tịnh dám ngăn cản người của hắn, điều này làm cho sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Bọn họ đều là thuộc hạ của bản đế, cần cùng nhau đi gặp Ngọc Đế.
- Đế Quân, ngài ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, đây là pháp chỉ của Ngọc Đế, ta cũng phụng mệnh hành sự.
Lý Tịnh cảm giác được Diệp Hiên bất mãn, vội vàng lên tiếng giải thích.
- Pháp chỉ Ngọc Đế?
Một nụ cười nhạt câu lên trên khóe miệng của Diệp Hiên, lời kế tiếp cũng để cho Lý Tịnh dại ra, thân thể đều không tự chủ được mà sợ run.
- Bản đế dùng hai trăm năm mới thu phục Hoa Quả Sơn, Ngọc Đế hắn ngồi cao trong Lăng Tiêu điện hưởng phúc, hắn là thứ gì, dám ngăn người của bản đế? Hay là nói, các ngươi đều là tay sai của Ngọc Đế, muốn đối nghịch cùng bản đế?
Không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, đôi mắt Diệp Hiên tràn đầy sát ý, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị mà vô tình, đôi mắt nhìn về phía đám người Lý Tịnh lại mang đầy sát cơ, không chút che giấu.
- Cút ngay!
Đánh ra một đạo La Thiên Tiên Quang, không đợi Lý Tịnh cùng Tứ Đại Thiên Vương có phản ứng, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hơn mười vị Yêu Vương càng dại ra, không ngờ Diệp Hiên lại to gan như thế, dám không đặt Ngọc Đế ở trong mắt.
Kỳ thực, mặc dù chư vị Yêu Vương bị cự tuyệt phải đứng ở ngoài Nam Thiên Môn, bọn họ cũng cảm thấy không có gì không được, dù sao bọn họ vốn là yêu quái, Thiên Đình trọng địa làm sao sẽ tiếp nhận bọn họ.
Nhưng hành động này của Diệp Hiên đã làm cho trong lòng bọn họ ảm thấy ấm áp, đôi mắt càng nhiều hơn một phần cảm kích.
- Đa tạ Đế Quân.
Sắc mặt Thiên Bằng Vương vô cùng phức tạp, hắn cúi đầu trước Diệp Hiên, các Yêu Vương còn lại cũng dồn dập khom người.
Nhìn chư vị Yêu Vương cung kính, đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua một tia thoả mãn, bình tĩnh nói:
- Đi đi, đừng để cho Ngọc Đế lão nhi kia chờ quá lâu.
Không nhìn đám người Lý Tịnh, Diệp Hiên đi trước thẳng đến Lăng Tiêu điện, hơn mười vị Yêu Vương theo sát ở phía sau, chỉ là trên mặt mỗi người đều xuất hiện sự phức tạp, cử động này của Diệp Hiên đã làm cho tâm tư của bọn họ xảy ra biến hóa cực lớn.