Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474 - Đã Không Còn Người Thân Trên Thế Gian Này

Chương 474 - Đã không còn người thân trên thế gian này
Chương 474 - Đã không còn người thân trên thế gian này

Nhìn mặt mũi cha mình có chút vặn vẹo, Thác Bạt Niệm Hiên sợ hãi, lắp bắp nói:

- Sao cậu lại giết cha được, cha làm sao vậy?

- Cha đang hỏi con.

Thác Bạt Vân Thiên sợ hãi nói.

- Có, không quan tâm là ai muốn giết cha, Niệm Hiên đều sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.

Thác Bạt Niệm Hiên trịnh trọng lên tiếng.

- Tốt tốt tốt, không hổ là con trai của Thác Bạt Vân Thiên ta.

Thác Bạt Vân Thiên cất tiếng cười to, giống như đạt được mục đích từ chỗ con trai.

- Vân Thiên, anh rốt cuộc làm sao, có phải đã xảy ra mâu thuẫn gì với đại ca hay không?

Diệp Linh Nhi hơi nhíu mày.

- Mâu thuẫn?

Thác Bạt Vân Thiên nhìn lên hư không, nhìn về phía Diệp Hiên nói:

- Bắt đầu từ ngày chúng ta thành thân, thì anh cùng với hắn đã có mâu thuẫn không thể hóa giải, hôm nay ánh trai của em muốn giết anh, Linh nhi em nói xem, anh và anh của em có mâu thuẫn hay không?

- Đại ca muốn giết anh?

Diệp Linh Nhi lẩm bẩm tự nói, sau đó lại nói to:

- Cái này không thể, làm sao đại ca lại muốn giết anh?

- Diệp Hiên, ngươi xuất hiện đi, có bản lĩnh thì làm thịt ta ở trước mặt Linh nhi.

Bỗng nhiên, Thác Bạt Vân Thiên ngửa mặt lên trời gào thét, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, hắn sớm đã tính toán kỹ, hắn trở về gặp Diệp Linh Nhi, chính là vì muốn tranh thủ một đường sinh cơ sau cùng.

Bởi vì Thác Bạt Vân Thiên biết, Diệp Linh Nhi là người thân duy nhất của Diệp Hiên ở trần thế, nếu người nào có thể để cho Diệp Hiên thay đổi chủ ý, cũng chỉ có mỗi Diệp Linh Nhi.

Trên trời cao trên, trong hư không.

Khí tức Diệp Hiên âm trầm lạnh lùng nghiêm nghị, hai tay của hắn hơi nắm chặt, hư không đều dường như muốn bị hắn bóp vỡ trong tay, nhưng hắn vẫn đi từng bước một rơi xuống, cho đến khi xuất hiện ở trước mặt Diệp Linh Nhi.

- Đại ca?

Nhìn Diệp Hiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Nhi tái nhợt, lại nhìn thấy mặt mũi dữ tợn của chồng, một cảm giác cực kỳ xấu dâng lên từ trong lòng.

- Chuyện này... Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Diệp Linh Nhi cắn nhẹ đôi môi.

- Diệp Hiên, bây giờ có Linh nhi và Niệm Hiên ở đây, ngươi không phải muốn giết ta sao, ngươi đến ra tay đi. Ha ha.

Thác Bạt Vân Thiên điên cuồng cười to, giống như bị điên, tiếng cười đắc ý kia vô cùng chói tai.

- Thác Bạt Vân Thiên, ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết quý trọng, ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi ở trước mặt Linh nhi?

Diệp Hiên bước chậm mà đến, đã bị con kiến hôi này làm cho tức giận, một đạo La Thiên Tiên Quang ngưng tụ ở bàn tay, làm cho phương thiên địa này phong vân biến ảo, trong cửu thiên còn có vạn tia lôi đình đang ầm ầm nổ vang.

Ông!

Chưởng chỉ như thoi đưa, thiên băng địa liệt, khi Diệp Hiên giơ tay lên, không gian nơi này đều lập tức rạn ra, giống như sau một khắc sẽ giết chết Thác Bạt Vân Thiên ngay tại chỗ.

- Ca!

Bỗng nhiên, không chờ Diệp Hiên ra tay, Diệp Linh Nhi đã trực tiếp che ở trước người Thác Bạt Vân Thiên, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên mang theo từng giọt nước mắt đau thương.

- Linh nhi, tránh ra.

Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, đồng tử màu đen dần dần hóa thành màu trắng, khí tức cả người dần dần trở nên vô tình.

Thái thượng vong tình, con đường thông thiên, ở trong chuẩn mực của Diệp Hiên, phàm là chuyện hắn đã quyết định thì không có bất kỳ người nào có thể khiến hắn thay đổi, cho dù người chí thân của hắn cũng không thể.

Nếu như hắn không có được tâm tính vững như bàn thạch này, hắn sớm đã chết qua vài lần trên con đường tu tiên rồi.

Cho dù vì Diệp mẫu cũng tốt, hay vì Minh Phủ tan biến cũng được, Diệp Hiên muốn một đạo tâm thông thấu, mà giết Thác Bạt Vân Thiên, chính là việc bắt buộc phải làm.

- Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh lại phải giết anh ấy?

Diệp Linh Nhi quỳ gối xuống đất, nước mắt tràn mi, đau khổ hỏi Diệp Hiên.

- Cậu, tại sao người lại muốn giết cha con?

Thác Bạt Niệm Hiên che ở trước người cha mình, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra sự căm thù.

- Vì sao phải giết hắn?

Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Thác Bạt Vân Thiên thật sâu, lạnh lùng nói:

- Các ngươi hỏi hắn đi.

- Vân Thiên, rốt cuộc anh đã làm gì sai lại chọc cho đại ca nổi giận, còn không mau mau quỳ xuống bồi tội với đại ca.

Diệp Linh Nhi gắt gao lôi kéo góc áo Thác Bạt Vân Thiên, đều gấp đến khóc lên.

- Quỳ xuống bồi tội hắn?

Thác Bạt Vân Thiên buồn bã cười một tiếng, đôi mắt tràn đầy điên cuồng, bỗng nhiên bỏ tay Diệp Linh Nhi ra, hắn gầm hét.

- Linh nhi, em không muốn biết vì sao hắn muốn giết anh ư, hôm nay anh nói tất cả cho em nghe.

Thác Bạt Vân Thiên giống như rơi vào điên cuồng, nói ra hết chuyện xảy ra trong năm trăm năm qua, điều này cũng làm cho Diệp Linh Nhi dại ra không tiếng động, đôi mắt nhìn về phía Thác Bạt Vân Thiên cũng trở nên bi phẫn.

- Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy? Anh giết vợ chồng nhị ca, diệt đi Minh Phủ, lại làm cho mẫu thân tôi hậm hực mà chết, vì sao anh lại làm như vậy?

Diệp Linh Nhi bỗng nhiên đứng dậy, gắt gao nắm lấy cổ áo Thác Bạt Vân Thiên, dùng sức lay động, nước mắt càng không cầm được liên tục chảy ra.

- Vì sao, lẽ nào em không biết?

Thác Bạt Vân Thiên gắt gao đè lấy hai vai Diệp Linh Nhi, hắn không cam lòngm buồn bả nói.

- Kể từ ngày hai ta thành thân, em có biết anh phải nhận lấy bao nhiêu áp lực?

- Thế nhân đều nói Thác Bạt Vân Thiên anh thấy người sang bắt quàng làm họ, bởi vì Diệp Linh Nhi em có đại ca vô địch thiên hạ, tên của hắn là Diệp Hiên. Cho dù ah đi tới đâu, phàm là người nhìn thấy anh, ngoài mặt đều lễ độ cung kính đối với anh, nhưng em có biết bọn họ sau lưng nói anh là cái gì không?

Bình Luận (0)
Comment