Bọn họ gọi ta là tiểu bạch kiểm (*), là kẻ ăn bám, là kẻ bất lực, một tên phế vật dựa vào nữ nhân.
(*) Ý chỉ người nam có ngoại hình ưa nhìn thường được gọi là tiểu bạch kiểm (小白臉), nghĩa là mặt trắng nhỏ - một từ chỉ trai bao.
Khuôn mặt Thác Bạt Vân Thiên trở nên vặn vẹo, giống như rơi vào trong hồi ức cực kỳ đau khổ, Diệp Linh Nhi si ngốc mà nghe, cơ thể đều bất chợt run rẩy.
- Em, Diệp Linh Nhi, người vợ anh cưới qua cửa, anh chịu đựng người ngoài cười nhạo, nhưng mỗi ngày đều phải nghe em nhắc tới vị đại ca này của mình, hắn ưu tú biết bao, hắn vĩ đại biết bao, em có biết tâm tình của anh như thế nào không? Em biết không?
Thác Bạt Vân Thiên giống như đang phát tiết nộ oán nhiều năm, điên cuồng chất vấn Diệp Linh Nhi.
- Thác Bạt Vân Thiên anh từng thề với trời, chỉ cần anh sống một ngày, anh nhất định phải vượt qua Diệp Hiên, anh muốn cho em thấy, chồng của em, cha của Niệm Hiên, tuyệt đối sẽ không kém hơn Diệp Hiên hắn.
- Anh diệt Diệp gia, anh muốn để cho Diệp Hiên tuyệt hậu, anh diệt Minh Phủ là muốn để cho căn cơ của hắn tiêu tán không còn tăm hơi, anh xóa đi lịch sử tồn tại của hắn, càng biến hắn thành một tên thiên ngoại tà ma, để hắn phải mang tiếng xấu muôn đời.
- Anh luyện hóa hai đạo lực lượng chí cường hắn lưu lại, trong năm trăm năm độ kiếp thành tiên, tất cả những thứ này đều là vì muốn vượt qua hắn, vì để Diệp Linh Nhi em biết, chồng của em tuyệt đối sẽ không ở dưới Diệp Hiên hắn...
Thác Bạt Vân Thiên điên cuồng cười to, hắn cười nhưng lại chảy ra nước mắt, sau đó lại quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Linh Nhi, hai tay bỗng nhiên đấm vào mặt đất, một tia máu tươi cũng theo vết thương trên tay rỉ ra, lại không cảm giác được đau đớn gì.
- Anh triệu tập trăm vạn tu tiên giả, vốn tưởng rằng có thể một lần giết chết được hắn, cũng không cần tỉnh lại từ trong ác mộng mỗi ngày, nhưng thực tế tàn khốc lại nói cho ta biết, thì ra ta nỗ lực nhiều năm như vậy, chẳng qua chỉ là bọt nước.
- La Thiên Huyền Tiên? Ha ha ha! Ta thành tiên có ích lợi gì? Nhân gian giới này đều không qua nổi một kích của hắn.
Thác Bạt Vân Thiên như khóc mà không phải khóc như cười mà không phải cười, cả người giống như rơi vào phong ma.
Lúc này.
Diệp Linh Nhi chậm rãi nhắm mắt, đôi môi đã bị cô cắn nát, nước mắt cứ thế chảy ra.
- Vân Thiên, em muốn hỏi anh, anh có từng yêu em không?
Diệp Linh Nhi lần nữa mở mắt thì thào nói ra những lời này.
- Yêu, anh thật sự rất yêu em, chỉ là ở trước mặt của em, anh có quá nhiều tự ti, anh cảm giác mình mãi mãi cũng không xứng với em.
Thác Bạt Vân Thiên lệ rơi đầy mặt, giọng điệu vô cùng đau khổ.
Nghe được lời Thác Bạt Vân Thiên, trên mặt Diệp Linh Nhi hiện lên nụ cười hạnh phúc, cô chậm rãi ngồi xổm người xuống ôm Thác Bạt Vân Thiên vào trong lòng.
- Anh giết vợ chồng của nhị ca, diệt Minh Phủ của đại ca, làm cho mẹ hậm hực mà chết, hôm nay đại ca muốn giết anh, Linh nhi không có mặt mũi nào để ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, nhưng anh và em đã là vợ chồng với nhau, em làm thế nào nhẫn tâm để đại ca tự tay giết anh?
Phốc!
Bỗng nhiên, một con dao găm xuất hiện ở trong tay Diệp Linh Nhi, cô chậm rãi đâm vào trái tim Thác Bạt Vân Thiên, mà Thác Bạt Vân Thiên cũng không có bộc phát ra tiên quang ngăn cản, cứ như vậy mang theo vẻ mặt giải thoát nhìn Diệp Linh Nhi.
Một tia máu tươi tràn ra từ trong miệng Thác Bạt Vân Thiên, hắn vuốt ve gò má Diệp Linh Nhi, rù rì nói:
- Có thể... Có thể chết trong tay của em... Anh chết cũng không tiếc....
Con dao găm chậm rãi rút ra khỏi ngực Thác Bạt Vân Thiên, máu tươi như lửa nóng phun ở trên mặt Diệp Linh Nhi, một nụ cười giải thoát cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
- Vân Thiên, anh và em đã là phu thê, anh biến thành như hôm nay là lỗi của Linh nhi, dù có xuống Địa phủ, Linh nhi cũng sẽ bồi ở bên cạnh anh.
Phốc!
Diệp Linh Nhi lại đâm con dao găm kia vào trái tim của mình, cô rúc đầu vào trong lòng Thác Bạt Vân Thiên, máu tươi tràn ra trong miệng, khí tức sinh mệnh nhanh chóng tiêu tán.
- Tiểu muội!
Diệp Hiên biến sắc, đánh ra một đạo tiên quang, trong tay nhiều hơn một viên tiên đan, muốn đưa cho Diệp Linh Nhi.
- Ca... Đại ca... Không cần... Không cần cứu em.
Không đợi Diệp Hiên ra tay, Diệp Linh Nhi đã run giọng ngăn cản, nói:
- Vân... Vân Thiên đã phạm hạ sai lầm lớn... Anh ấy chết cũng không có gì đáng tiếc... Nhưng tất cả những gì anh ấy làm... Đều là vì em... Để em cùng với Vân Thiên cùng đi đến hoàng tuyền... Nguyện kiếp sau làm làm một đôi phu thê bình thường.
- Linh nhi, thật xin lỗi!
Thác Bạt Vân Thiên nước mắt mơ hồ, hắn ôm thật chặc vợ của mình, ở thời khắc cuối cùng, nói ra câu nói cuối cùng, sau đó mang trên mặt nụ cười giải thoát hạnh phúc, rồi mất đi hết sinh cơ.
Nhìn một màn trước mắt, Diệp Hiên nắm chặt hai tay, tiên quang quanh người cực kỳ hỗn loạn, đây thật không phải kết quả hắn muốn thấy, nhưng hắn lại vô lực đi thay đổi.
- Cha, mẹ!
Bỗng nhiên, Thác Bạt Niệm Hiên kêu khóc, quỳ ở trước người Diệp Linh Nhi, hắn nắm thật chặt hai tay Diệp Linh Nhi, nước mắt sớm đã ướt đẫm khuôn mặt nhỏ.
- Niệm Hiên... Đừng hận cậu con... Là... Là... Cha con đã làm sai.
Diệp Linh Nhi suy yếu lên tiếng, cũng dần dần mất đi sinh cơ, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại.
- Cha, mẹ, hai người không thể chết.
Thác Bạt Niệm Hiên không ngừng lay động thi thể cha mẹ, nhưng lại không thể gọi bọn họ tỉnh lại, nước mắt không cầm được mà liên tục chảy ra, tiếng kêu khóc cứ quanh quẩn ở trong đình viện.