- Diệp Hiên, ta giết ngươi.
Thác Bạt Niệm Hiên triệu hồi Pháp Kiếm, một kiếm đâm tới mi tâm Diệp Hiên, sự thù hận trong mắt giống như ba sông bốn biển cũng cọ rửa không sạch.
Choang.
Pháp kiếm đâm vào mi tâm Diệp Hiên, lại vang lên tiếng giòn vang, trực tiếp gãy làm hai đoạn, Thác Bạt Niệm Hiên bay ngược quay về.
- Trả lại mạng cha mẹ cho ta.
Thác Bạt Niệm Hiên căm hận quát to, các loại pháp bảo rời khỏi tay, hóa thành linh quang bắn nhanh tới Diệp Hiên, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều đều nổ tan thành cặn bã.
Diệp Hiên yên lặng chăm chú nhìn vào thi thể Diệp Linh Nhi cùng Thác Bạt Vân Thiên, vẻ bối rối xẹt qua đáy mắt, hai tay đều đang nắm chặt, gân xanh nổi đầy ở trên tay, chứng minh tâm tình Diệp Hiên đang rung chuyển đến trình độ nào?
Diệp Hiên đang không ngừng tự hỏi, hắn đã làm sai rồi sao?
Nếu như tất cả những chuyện hắn làm không có xảy ra, chỉ mang theo đám người Hoàng bàn tử trở về Địa Tiên Giới, tùy ý để Thác Bạt Vân Thiên làm gì thì làm ở nhân gian giới, như thế thì cũng có quan hệ gì tới hắn?
Em gái có thể sẽ không chết, vẫn sẽ có được hạnh phúc trọn đời cùng Thác Bạt Vân Thiên.
Thật chẳng lẽ là mình quá mức chấp nhất, chẳng lẽ mình thật sự đã làm sai?
Diệp Hiên mờ mịt với xung quanh, hắn không ngừng tự hỏi lòng mình, đối mặt với công phạt tàn nhẫn của Thác Bạt Niệm Hiên, hắn không có né tránh, hắn một mực đau khổ suy nghĩ về vấn đề này.
- Ta vẫn cho rằng, ta đã chém hồng trần, đoạn thân tình, trong trời đất này sẽ không còn có bất cứ chuyện gì có thể để cho tâm thần ta lay động, nhưng bây giờ ta mới biết được, đây chẳng qua chỉ là một truyện cười. Một chuyện cười lớn.
Diệp Hiên lạnh lùng rống giận, mây gió cuốn qua đất trời, giống như đang theo tâm tình của hắn mà rung chuyển.
- Diệp Hiên, đi chết đi.
Thác Bạt Niệm Hiên đã điên cuồng, cha mẹ chết, hắn đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Diệp Hiên, hắn hiện tại hận không thể ăn thịt Diệp Hiên uống máu Diệp Hiên.
Ông!
Chợt, Diệp Hiên ra tay, trực tiếp giam cầm Thác Bạt Niệm Hiên ở hư không, cũng để cho hắn không thể ra tay.
- Diệp Hiên, ngươi là tên tạp chủng, có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không thì ngày sau ta nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi.
Đôi mắt Thác Bạt Niệm Hiên trở nên đỏ đậm, điên cuồng gầm hét với Diệp Hiên.
- Thác Bạt Niệm Hiên? Niệm Hiên?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói.
- Đây là Linh nhi đặt tên cho ngươi sao?
- Diệp Hiên, tên tạp chủng ngươi, ta nói cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta đều không gọi Thác Bạt Niệm Hiên gì, cha ta đặt tên cho ta là Thác Bạt Diệt Huyền, chỉ cần hôm nay ta không chết, nhất định sẽ lấy mạng chó của ngươi.
- Diệt Huyền, Diệt Hiên? Thì ra là như thế.
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào Thác Bạt Niệm Hiên, rù rì nói.
- Oan oan tương báo đến khi nào mới dừng? Tuy ngươi là con trai của Linh nhi, càng là cháu trai của ta, nhưng trọn đời sống ở trong đau khổ hận thù, đây mới là thật sống không bằng chết, để cậu tiễn ngươi đi gặp cha mẹ của ngươi, kiếp sau ngươi hãy tiếp tục làm con của bọn hắn.
Một chút tiên quang trào ra, Diệp Hiên đau khổ, ánh sáng trực tiếp xuyên thủng trái tim Thác Bạt Niệm Hiên, máu tươi phun trào nhuộm đỏ trường không, cũng để cho thi thể Thác Bạt Niệm Hiên rơi xuống ở trước thi thể cha mẹ.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên mờ mịt cười to, hắn nhìn chằm chằm thi thể một nhà ba người, cả người giống như rơi vào trong điên cuồng, có chút điên cuồng, có chút đau đớn.
- Chết, tất cả đều đã chết, như thế này cũng tốt, nơi phàm trần xoàng xĩnh hỗn loạn này, lại không còn thân nhân của Diệp Hiên ta nữa, giữa thiên địa này từ nay về sau, phàm là người ngăn cản ta, tất cả đều đuổi tận giết tuyệt, một kẻ cũng không lưu.
Một hàng nước mắt trong suốt chậm rãi chảy ra từ trong mắt Diệp Hiên, nước mắt làm ướt hai mắt của hắn, càng theo gò má chảy vào trong miệng.
- Ta đã bao lâu rồi không có rơi lệ?
Diệp Hiên liếm láp nước mắt trong miệng, buồn bã lẩm bẩm, nói:
- Thì ra... Nước mắt là mặn?
- Diêm La địa ngục, mở.
La Thiên Tiên Quang nhộn nhạo, Diệp Hiên ngẩn đầu lên trời hét lớn, năm trăm năm không có mở ra cánh cổng Diêm La địa ngục ở phàm trần, giọng Diệp Hiên lúc này đã truyền khắp Diêm La địa ngục.
- Âm Nha ở đâu?
- Diêm... Diêm Quân? Có thuộc hạ...
Một tiếng hốt hoảng kinh ngạc truyền đến, năm trăm năm không thấy Diệp Hiên, Âm Nha sớm cho rằng Diệp Hiên đã đi đến Địa Tiên Giới, không ngờ lại hắn lần nữa khai mở cánh cửa Diêm La địa ngục.
Diệp Hiên mờ mịt lẩm bẩm:
- Diệp Linh Nhi, Thác Bạt Vân Thiên, để cho hai người kiếp sau kết làm phu thê, để Thác Bạt Niệm Hiên lần nữa thành con của bọn họ, ngươi tự mình tiễn bọn họ luân hồi chuyển thế, kiếp sau để cho bọn họ là một người giàu có.
- Tuân lệnh Diêm Quân.
Âm Nha không dám thờ ơ, cung kính lên tiếng.
Ông!
Tiên quang rơi xuống, cánh cửa Diêm La địa ngục khép kín, Diệp Hiên mờ mịt với cảnh tượng xung quanh, cả người rơi vào trong bối rối.
Hắn không biết mình làm đúng hay sai, người thân duy nhất của hắn cũng đã chết, hắn lại không còn thân nhân nào trong trời đất này, lẽ nào đây chính là con đường thông thiên mà hắn mong muốn?
Mờ mịt không được hiểu được, để tay lên ngực tự hỏi, Diệp Hiên không tìm được câu trả lời hắn mong muốn.
Ba cây cổ thụ cao ngất đứng vững, thảm thực vật sinh trưởng khỏe mạnh, một cơn gió mát phất phơ thổi qua, mang theo mùi cây cỏ thơm ngát, làm cho người ta thần thanh khí sảng.
Đây là một sơn cốc nhỏ, sơn cốc này không có tên, mà Diệp Hiên muốn gọi sơn cốc này là Táng Tâm cốc, bởi vì tâm hắn đã bị mai táng ở chỗ này.