Vợ của Lý Sơn, tên Tiêu Nhược Tuyết, mỗi ngày nhận thêm chút việc, lo chuyện trong nhà, lại dạy dỗ Lý Hàn Nhi đọc sách viết chữ... Nhiều năm trôi qua cũng đều như thế.
Không chỉ một nhà Lý Sơn, trấn Thanh Sơn bởi vì ở tại cao nguyên phương bắc, nên bọn họ đều noi theo tập tục sinh hoạt cổ xưa, cũng có rất ít người đi tới trấn Thanh Sơn, nói nơi đây là bên ngoài thế giới cũng không quá đáng.
Bình thường, một nhà chất phác đều làm những việc lặt vặt, Diệp Hiên thưởng thức thức ăn trên bàn, tĩnh tai lắng nghe lời Lý Sơn nói, giao lưu một phen để cho Diệp Hiên và một nhà này càng trở nên hài hòa.
Thời gian đang trôi qua, Diệp Hiên phát hiện một chuyện quái dị, một nhà ba người trước mắt chỉ ăn đồ chay trên bàn, chưa hề đụng tới gà quay béo mập, Diệp Hiên như có điều suy nghĩ, đáy mắt càng hiện ra vẻ bối rối.
- Hàn Nhi, đùi gà này cho em.
Tâm tư Diệp Hiên quay lại, tự tay xé râ một cái đùi gà, đặt vào trong chén của đứa trẻ.
Mùi gà quay khiến hài đồng không ngừng nuốt nước miếng, đáy mắt càng tỏa sáng, nhưng khi hài đồng nhìn thấy cha mẹ mịt mờ lắc đầu ra hiệu cho mình, sự khát vọng nơi đáy mắt dần dần phai đi.
- Đại ca, Hàn Nhi không thích ăn đùi gà, đại ca ăn đi.
Hài đồng kẹp lấy đùi gà trong chén ra, nhanh chóng đưa tới trong chén Diệp Hiên, ánh mắt đầy sự thất vọng, Diệp Hiên nhìn rõ hết thảy.
- Diệp huynh đệ, một nhà chúng ta bình thường đều ăn chay, bụng không ăn được đồ tanh, chỉ sợ sau khi ăn xong, một đêm này sẽ không ngủ được mà canh cửa nhà vệ sinh mất.
Lý Sơn nửa đùa nửa thật.
Diệp Hiên không nói gì, lần nữa gắp lấy đùi gà để vào trong chén hài đồng, ánh mắt nhìn hài đồng mang theo sự ôn nhu, nói:
- Tâm ý của Lý đại ca, Diệp mỗ xin nhận, chỉ là Hàn Nhi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn chút ăn thịt cũng không sao.
Diệp Hiên nói như đinh đóng cột, cũng để cho vợ chồng hai người bất đắc dĩ cười khổ, sau đó lại đầu với hài đồng, khiến cho Lý Hàn Nhi rất vui, trực tiếp cầm lấy mà ăn, sau khi ăn xong, âm thanh non nớt lại vang lên.
- Hàn Nhi ăn xong rồi, phải về trong phòng làm bài, đại ca và cha mẹ từ từ dùng.
Một màn như thế làm cho Diệp Hiên mỉm cười, Lý Sơn lần nữa giơ ly rượu lên, vợ chồng hai người tiếp tục nói chuyện với Diệp Hiên, dưới yêu cầu mãnh liệt của vợ chồng hai người, nói Diệp Hiên bệnh nặng mới khỏi, nên ăn nhiều thịt, toàn bộ gà quay cũng bị Diệp Hiên bất đắc dĩ ăn hết.
Đêm đen như màn, gió lạnh gào thét ở bên ngoài, Lý Sơn đã say mèm, vợ chồng hai người cũng trở về trong phòng mình, chỉ còn Diệp Hiên một thân một mình ngồi ở trên giường, không ngừng cảm nhận lấy nỗi lòng kỳ dị mà người một nhà này mang lại cho hắn.
Đêm đã khuya, vạn vật yên tĩnh, Diệp Hiên như một người phàm cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ, chỉ là một âm thanh lạ chợt truyền đến từ bên ngoài, tuy âm thanh không được lớn, nhưng lại rất rõ rơi vào trong tai của hắn.
Diệp Hiên mở hai mắt ra, bước chân xuống giường đứng dậy, khi hắn đẩy cửa phòng ra, một hình ảnh đập vào mi mắt lại làm cho hắn dại ra ngay tại chỗ, thật lâu không có phục hồi tinh thần!
Bên cạnh bếp lò, Lý Hàn Nhi đang ô ô khóc, trên mặt đất còn có một cái chén rơi vỡ ngay bên cạnh, bàn tay nhỏ của hài đồng bị mảnh vỡ quẹt làm cho bị thương, chảy rất nhiều máu, trông vô cùng đáng sợ.
Lý Hàn Nhi khóc, nhưng cũng không phải bởi vì bàn tay bị thương, Hàn Nhi si ngốc nhìn cái đùi gà dính đầy bụi dưới đất, âm thanh vô cùng nghẹn ngào.
Bàn tay chảy máu cầm lấy cái đùi gà, không ngừng dùng ống tay áo lau đi vết bụi ở trên, nhưng hài đồng càng lau, đùi gà càng dơ, điều này cũng làm cho hài đồng cứ thế ngồi trên đất, không ức chế được mà nghẹn ngào khóc.
Tâm thần Diệp Hiên ngưng trệ, hắn bước chậm đi tới bên cạnh Lý Hàn Nhi, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía hài đồng.
- Hàn Nhi đừng khóc.
Diệp Hiên xuất hiện, làm cho Lý Hàn Nhi cắn chặt hai môi, như tìm được đối tượng để nói hết ra trong lòng, âm thanh nghẹn ngào vang lên bên tai Diệp Hiên.
- Hàn... Hàn Nhi muốn giữ lại đùi gà cho mẹ... Mẹ... trong người mẹ có bệnh... Đã lâu rồi chưa ăn thịt....
Hài đồng nghẹn ngào nói, nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Thời gian tựa như yên tĩnh lại, không gian giống như bị đống kết, Diệp Hiên đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm đùi gà trong tay hài đồng, cả người cũng lặng yên không tiếng động, hơi thở ởlúc này cũng cực kỳ nặng nề.
Sự chua xót bất chợt dâng lên trong lòng, , loại tâm tình này làm cho Diệp Hiên không hiểu được, hắn chỉ ngơ ngác nhìn đứa bé trước mắt, nội tâm đóng băng bị xúc động cực lớn, cho hắn không thể nói ra cảm giác này, càng không thể biểu đạt.
- Để cho Diệp huynh đệ chê cười rồi.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ở sau lưng Diệp Hiên, lúc này, mẹ của Hàn Nhi xuất hiện, cô cầm theo một tấm vải khô, cẩn thận băng bó vết thương trên bàn tay đứa nhỏ, ánh mắt mang đầy sự yêu thương của tình mẫu tử.
- Mẹ... Mẹ, thật xin lỗi....
Hài đồng nắm thật chặt đùi gà trong tay, miệng không ngừng truyền đến tiếng nức nở.
- Tâm ý của Hàn Nhi, mẹ tự nhiên biết được, thế nhưng đùi gà này đã bẩn rồi, chúng ta bỏ đi, được không?
Mẹ đứa trẻ mềm giọng lên tiếng, không ngừng an ủi Lý Hàn Nhi, lại nhìn Diệp Hiên với ánh mắt áy náy.
- Nhưng mà... Nhưng mà... Đây là đùi gà đại ca cho Hàn Nhi... Hàn Nhi muốn để lại cho mẹ ăn....
- Thức ăn bẩn thì không thể ăn được nữa, Hàn Nhi có lòng hiếu thảo, mẹ xin nhận, chờ sau này Hàn Nhi lớn hơn, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho mẹ ăn, có được hay không?