Một màn trước mắt làm cho Diệp Hiên chậm rãi hít thở, chỉ là hai tay của hắn lại đang nắm chặt, sau đó bước chậm đi tới bên cạnh mẹ con hai người, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Diệp Hiên cầm lấy đùi gà trong tay hài đồng, chậm rãi đưa vào trong miệng.
- Diệp huynh đệ, cậu....
Một màn như thế, làm cho mẹ đứa nhỏ kinh hãi lên tiếng.
Ăn sạch từng miếng từng miếng đùi gà, Diệp Hiên tựa như không phải đang ăn đùi gà, hắn giống như đang ăn nhân sinh, trong này bao hàm cả bi thương hoan hỉ nộ ái của một phàm nhân, càng ẩn chứa tràn đầy chân tình của Lý Hàn Nhi.
Sau khi ăn xong, Diệp Hiên khẽ vuốt tóc hài đồng, trầm giọng nói:
- Hàn Nhi, đây là món ngon nhất mà đại ca từng ăn.
...
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên, Diệp Hiên định cư lại ở trấn Thanh Thiên.
Diệp Hiên mở một lớp tư thục ở trấn Thanh Thiên, trở thành một tiên sinh dạy học, mà Lý Hàn Nhi chính là vị học sinh đầu tiên của hắn, theo thời gian trôi qua, rất nhiều cha mẹ trong trấn đưa con cái họ đến đây, mà học phí, chính là một chút thịt, một chút rau xanh, cùng một ít vải vóc.
Mười năm cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, có giang hồ thì nơi đó có ân oán, những lời này càng thích hợp ở trong tu tiên giả.
Mười năm trôi qua, biến hóa trời long đất lở, trăm vạn tu tiên giả chết thảm, liên minh tu tiên trở thành lịch sử, điều này cũng làm cho rất nhiều tông môn tu tiên quật khởi, trắng trợn chiêu thu đệ tử, nói đúng hơn là tông môn tu tiên công phạt lẫn nhau, vì chỉ muốn quật khởi ở nhân gian giới.
Thỉnh thoảng có tu tiên giả đi ngang qua trấn Thanh Thiên, kể về một ít chuyện lý thú bên ngoài, để bách tính trong trấn sinh lòng hướng tới, quỳ xuống đất lễ bái tu tiên giả.
Mười năm!
Nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Diệp Hiên không hiện thế hai mươi năm, ngoại trừ đám người Hoàng bàn tử vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của hắn, thế nhân cũng đã dần dần quên lãng đi sự hiện hữu của hắn.
Trời cao đất rộng, mênh mông vô ngân, khi một thế lực tan biến, tự nhiên sẽ có một thế lực khác thay mặt, ở trong dòng sông lịch sử, cho tới bây giờ không thiếu những người phong hoa tuyệt đại.
Dời núi lấp biển,.. Sơn hà toái diệt, rất nhiều kỳ tài ngút trời đột nhiên xuất hiện, các đại tông môn tu tiên quật khởi ở nhân gian, bọn họ chinh phạt lẫn nhau, vì chỉ muốn trở thành đệ nhất đạo thống của nhân gian giới, thay mặt liên minh tu tiên đã từng kia.
Thế gian lại không còn cái tên Diệp Hiên nữa, thế nhân không còn nghị luận về hắn.
Sau khi liên minh tu tiên bị huỷ diệt, các đại tông môn tu tiên còn có điều kiêng kỵ, rất sợ Minh Phủ hiện lại thế gian, thay mặt liên minh tu tiên, nhưng hai mươi năm trôi qua, Minh Phủ vẫn chưa trùng kiến, Diệp Hiên cũng chưa từng xuất hiện trong mắt thế nhân.
Kỳ thực, mặc dù Diệp Hiên không hiện thân, Hoàng bàn tử cũng có thể trùng kiến Minh Phủ, có thể trấn áp nhân gian giới, chỉ là Hoàng bàn tử nghe theo lời Diệp Hiên giao phó, nếu Minh Phủ đã không còn, vậy thì cũng không cần xuất hiện ở nhân gian thêm lần nữa.
Thế nhân cuối cùng cũng rút ra được một kết luận, Diệp Hiên là tiên nhân chân chính, căn bản cũng sẽ không để ý những tài nguyên tu luyện tại nhân gian giới, có lẽ hắn sớm đã trở lại Tiên Giới trong truyền thuyết kia.
Lời đồn đãi này càng phát càng rộng, điều này cũng làm cho các đại tông môn tu tiên thả xuống sự kiêng kỵ đối với Diệp Hiên, bắt đầu chinh phạt lẫn nhau, dồn dập muốn trở thành đệ nhất đạo thống nhân gian giới.
…
Trấn Thanh Thiên, vạn dặm tinh không, gió mát phất phơ, hôm nay chính là ngày xuân tươi đẹp.
Trước một căn nhà ba tầng, Diệp Hiên đã trở nên già đi, hắn bình yên nằm trên xích đu, đang tắm rửa ánh mặt trời ngày xuân khó có được, hắn tựa như đã thật sự hòa nhập vào trong thân phận phàm nhân, quanh người lại hiện vẻ nho nhã, liếc mắt nhìn lại đều mang đến cho người ta cảm giác đây là một người có học thức uyên bác.
- Diệp thúc thúc, Hàn Nhi trở về thăm người đây.
Một thanh niên cường tráng xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, xem tu vi đã là tu tiên giả luyện khí tầng chín, chỉ cần bước thêm một bước đã có thể bước vào Trúc Cơ kỳ, lúc này đã có thể đứng vào trong hàng ngũ người tu tiên.
Mười năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào cũng đã trở thành một thanh niên, xem bộ dáng có sáu phần giống cha của hắn, đều thẳng thắng vô tư, đều đơn giản thuần phác.
Diệp Hiên đứng dậy khỏi xích đu, khuôn mặt nở nụ cười hòa ái, nói:
- Tiểu gia hỏa con vừa đi đã ba năm, lại làm cho đại ca và đại tẩu lo lắng, nếu như không phải ra ngoài làm tu tiên giả, chỉ sợ cha mẹ con sẽ bắt con trở lại ra sức đánh một phen rồi.
Diệp Hiên hơi trách cứ làm cho Lý Hàn Nhi xấu hổ, sau đó lại vui cười nói:
- Diệp thúc thúc là người hiểu Hàn Nhi nhất, thời đại bây giờ chính là tu tiên giả làm đầu, ba năm trước Hàn Nhi lén bỏ nhà ra đi, xuất môn bái sư học nghệ, lại đến chào hỏi lão nhân gia nài, chính là sợ cha mẹ lo lắng cho con.
- San San, mau tới bái kiến Diệp thúc thúc.
Sau lưng Lý Hàn Nhi xuất hiện một thiếu nữ mi mục như họa, trên khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng, cúi người thi lễ với Diệp Hiên, nói:
- Dương San San gặp qua Diệp thúc thúc.
- Ha ha!
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Diệp Hiên thoải mái cười to nói:
- Tên tiểu tử này, quả nhiên đã lớn, xem ra Diệp thúc thúc ta sắp được uống rượu mừng của con.
Diệp Hiên vừa dứt lời, khuôn mặt thiếu nữ thẹn thùng không ngớt, vội trốn ra sau lưng Lý Hàn Nhi, Lý Hàn Nhi hắc hắc cười, đáy mắt tràn đầy hạnh phúc.