Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484 - Bảy Mươi Năm Trôi Qua Rất Nhanh

Chương 484 - Bảy mươi năm trôi qua rất nhanh
Chương 484 - Bảy mươi năm trôi qua rất nhanh

Mười năm trôi qua, nhà Lý Hàn Nhi đã tốt lên, là một tòa tứ hợp viện mười phần rộng rãi, lúc này Diệp Hiên ở ngay giữa sân cùng vợ chồng Lý Sơn nâng ly cạn chén, mà Lý Hàn Nhi cùng thiếu nữ cũng bồi ngồi ở bên cạnh, liên tục vang lên những tiếng cười nói chuyện trò hạnh phúc.

Trong mười năm này, Diệp Hiên không có yêu thích thứ khác, duy chỉ có yêu thích rượu mà Lý Sơn tự chế, nếu như mỗi ngày không uống hai chén, hắn sẽ cảm giác thiếu chút gì đó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh, trong mười năm, tính tình lạnh lùng đã từng có của Diệp Hiên đã không thấy đâu, hắn càng lúc càng giống như một con người bình thường, mà sự biến hóa này, lòng hắn biết rõ, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, mình đang xảy ra một loại lột xác.

- Hàn Nhi, mấy năm nay con không ở nhà, Diệp thúc thúc con trợ giúp cha mẹ không ít, tứ hợp viện này cũng là do Diệp thúc thúc con bỏ vốn xây lên, sau này Diệp thúc thúc con già đi, con phải hiếu thuận như với hắn như với cha mẹ, phải thật hiếu thuận đó, biết chưa?

Lý Sơn đỏ mặt lên, dặn dò Lý Hàn Nhi.

- Cha, cha đã nói không dưới mười lần rồi, lần này Hàn Nhi trở về, cũng sẽ không đi nữa, con và San San sẽ cùng nhau phụng dưỡng ở bên cạnh mọi người.

Lý Hàn Nhi trịnh trọng lên tiếng.

- Hàn Nhi, tâm tính con thuần phác, cũng không thích hợp với thế giới tàn khốc bên ngoài, con có thể ở bên cạnh cha mẹ, lòng Diệp thúc thúc rất an ủi.

Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng.

Nghe thấy lời Diệp Hiên, Lý Hàn Nhi cười khổ nói:

- Diệp thúc thúc, thế giới bên ngoài mười phần đặc sắc, nhưng Hàn Nhi tự biết mình, chỉ sợ đời này đều không bước vào Kim Đan kỳ được, Hàn Nhi cũng rất sợ ngày nào đó chết ở bên ngoài, sẽ không còn được gặp lại mọi người.

- Đứa trẻ này lại nói bậy, chết cái gì mà chết, chỉ cần con có thể trở về là tốt rồi.

Lý đại tẩu lên tiếng răn dạy, mười năm trôi qua, cô cũng đã già đi rất nhiều, hai tóc mai đều có một chút tóc bạc.

Bữa tiệc nhỏ cuối cùng cũng kết thúc, tháng sau, dưới sự chứng kiến của Diệp Hiên cùng vợ chồng Lý Sơn, Lý Hàn Nhi và thiếu nữ cũng đã thành thân, ngày đó Diệp Hiên uống rất nhiều, vì khá say nên Lý Hàn Nhi đã tự mình đỡ hắn trở về.

Chỉ là lúc say rượu, lời Diệp Hiên nói không được rõ ràng, không ngừng lẩm bẩm lấy một ít từ ngữ cổ quái, cũng để cho Lý Hàn Nhi hơi lộ ra kinh ngạc, bởi vì Diệp Hiên lại nói cái gì đó, lại làm cho tu vi của hắn mơ hồ có một tia đột phá, mà cảm giác này cũng nhanh phai đi, Lý Hàn Nhi cũng chỉ cho là mình bị ảo giác.

Cuộc sống hằng ngày luôn không ngừng lặp lại, vợ chồng Lý Hàn Nhi xây một tòa tứ hợp viện ở bên cạnh chỗ của Diệp Hiên, Lý Hàn Nhi cũng mở một võ quán, bằng vào tu vi luyện khí tầng chín của hắn, dạy cho một ít hài đồng võ nghệ chính là dễ dàng việc.

Thời gian lại trôi đi.

Người, cuối cùng cũng sẽ chết, càng chưa nói sinh mệnh phàm nhân yếu ớt, đây là thiên địa luân chuyển, không người nào có thể thay đổi.

Năm mươi năm sau!

Đầu Diệp Hiên đầy bạc trắng, nếp nhăn trên mặt chồng chất cùng một chỗ, lưng hắn đã còng, trên người cũng hiện ra vẻ chiều tà chập tối.

Một ngày này, tiếng khóc không dứt, dải lụa trắng treo đầy trạch viện Lý gia, Lý Sơn nhẹ nhàng ra đi, khi nắp quan tài chậm rãi đóng lại, vợ chồng Lý Hàn Nhi nghẹn ngào khóc lóc, con gái của bọn bọ cũng không ngừng khóc gọi gia gia.

Lý đại tẩu cũng đã là một bà lão với mái tóc bạc phơ, đối với việc chồng mình ra đi, bà có vẻ rất bình tĩnh, giống như sớm đã dự liệu được, người, cuối cùng sẽ đến một ngày như thế.

- Diệp huynh đệ, chúng ta đều đã già, xem ra không bao lâu, chúng ta đã có thể đoàn tụ ở dưới đó rồi.

Lý đại tẩu chống gậy khàn khàn lên tiếng.

- Khái khái!

Diệp Hiên không ngừng ho khan, cũng để cho Lý Hàn Nhi không ngừng vuốt lưng, muốn giảm bớt ốm đau trên người Diệp Hiên.

- Người, cuối cùng cũng sẽ chết, cũng xin đại tẩu bớt đau buồn đi.

Giọng Diệp Hiên già nua tột cùng.

...

Một bông tuyết bay qua, gió lạnh lại kéo tới, đây là một trận tuyết thật lớn, phủ trấn Thanh Thiên ở trong đó, trong bảy mươi năm cuộc đời phàm nhân của Diệp Hiên, tình cảnh gió tuyết như thế này... Đã là lần thứ hai xuất hiện, lần đầu tiên xuất hiện cũng là thời điểm Diệp Hiên mới tới trấn Thanh Thiên.

Thời gian như đao, chém hết thiên kiêu, Diệp Hiên đã quên đi rất nhiều, cũng nhận lại được rất nhiều, cái tên ngày xưa của hắn đã bị hắn lãng quên, hắn không biết Diệp Hiên là ai, cũng không biết Đông Cực Đế Quân là người nào.

Hắn tên Diệp Phàm, Diệp trong lá cây, Phàm trong bình phàm, hắn là một tiên sinh dạy học bình thường, nước chảy bèo trôi ở giữa hồng trần.

Một năm này, gió tuyết đặc biệt lớn, tuyết đọng trên đường phố dày đến vài thước, toàn bộ bách tính trong trấn Thanh Thiên đã biến mất ở trên đường phố, đều đang sưởi ấm trong chính căn nhà nhỏ bé của mình, đang uống lên mấy chén rượu mạnh để cơ thể ấm áp hơn, mỗi một lần gió tuyết đột kích, đến bọn họ đều như vậy.

Nơi Diệp Hiên ở, là ngôi nhà ba tầng.

Mấy cái bếp lửa đang cháy hừng hực, chiếu rọi gian nhà đỏ bừng, Diệp Hiên khoác chiếc áo da vừa dầy vừa nặng sưởi ấm ở bên cạnh lò lửa, còn có một tiểu cô nương thiên chân vô tà chạy quanh trước người, lâu lâu lại chạy đến lắc lư cánh tay hắn, kêu Diệp gia gia.

- Tư Tư, mau trở lại phòng ngủ, không cho phép quấy rầy Diệp gia gia.

Bảy mươi năm trôi qua, Lý Hàn Nhi cũng đã trở thành một người đàn ông trung niên, so với cha hắn năm đó, có sáu phần giống nhau, mấy chục năm trôi qua, hắn cũng không có đột phá Trúc Cơ kỳ, thế nhưng hắn là võ giả luyện khí tầng chín, tuổi thọ cao tới hai trăm năm, lúc này cũng là thời điểm tráng niên.

Bình Luận (0)
Comment