- Không muốn, Tư Tư muốn nghe Diệp gia gia kể chuyện xưa.
Tiểu cô nương vui cười lên tiếng, làm ra mặt quỷ với Lý Hàn Nhi, lại cầm chặt lấy cánh tay Diệp Hiên không thả.
- Tư Tư, không cho phép con nghich ngợm, Diệp gia gia tuổi tác đã lớn, không nên quấy rầy lão nhân gia nghỉ ngơi.
Dương San San đã trở thành một mỹ phụ trung niên, mang theo bộ dáng mẹ hiền uy nghiêm đi tới, cũng để cho tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn, vội vàng trốn sau lưng Diệp Hiên.
- Khụ khụ khụ!
Diệp Hiên với thân thể gầy yếu nhẹ run rẩy, lại bất chợt ho khan, cũng để cho vợ chồng Lý Hàn Nhi biến sắc, nhanh chóng mang tới một viên đan dược đưa cho Diệp Hiên uống, lúc này mới khiến Diệp Hiên khá hơn một chút.
- Diệp gia gia, Tư Tư cũng không kéo râu ngài nữa, ngài đừng ngủ giống như gia gia, đừng không để ý tới Lý Tư Tư.
Vừa mới thấy Lý Sơn qua đời, tiểu cô nương còn không biết sống chết là gì, đứa trẻ không ngừng khẽ vuốt lưng Diệp Hiên, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện chút khổ sở.
Nếp nhăn trên mặt Diệp Hiên càng nồng, hiền lành nói:
- Tư Tư ngoan, gia gia không ngủ, nhưng con còn nhỏ, phải nghe lời cha mẹ, chờ ngày mai Tư Tư tỉnh lại, gia gia sẽ kể chuyện cho con nghe có được hay không?
- Vâng.
Tiểu cô nương gật đầu thật mạnh, sau đó nhanh chóng trở về phòng.
- Diệp thúc thúc, nếu như Hàn Nhi có thể chia tuổi thọ của mình cho người và cha mẹ, dù có cết cũng không oán không hối.
Nhìn Diệp Hiên như thế, Lý Hàn Nhi cảm thấy bi thương, đáy mắt đều là đau buồn.
- Đứa bé này, người sẽ có lúc phải chết, Diệp thúc thúc cũng không phải tiên nhân, làm sao thoát khỏi con đường sinh tử luân hồi này.
- Lý đại ca đã đi, đại tẩu cũng đã lớn, trong thời gian này, vợ chồng hai đứa hẳn là nên bồi bên cạnh bà ấy nhiều vào, sau này cũng không cần chạy đến chỗ ta nữa.
Diệp Hiên nói rất nhiều, giống như một ông già, đến lúc tuổi già thì sẽ cứ nói mãi không thôi với các hậu bối.
- Ai!
Diệp Hiên lại thở dài nặng nề, nói:
- Nhớ năm đó được cả nhà ngươi cứu giúp, chớp mắt một cái đã trôi qua bảy mươi năm, thời gian không tha cho người ta. Cha con khi còn sống, hai huynh đệ chúng ta luôn có thể gặp nhau, uống một vò rượu, nhưng hắn đi rồi, cũng không còn ai uống với ta nữa.
- Diệp thúc thúc, ngài xem đây là cái gì?
Lúc này, trong tay Lý Hàn Nhi lại xuất hiện một vò rượu, đặt ở trước mặt Diệp Hiên.
- Ha ha!
Nhìn vò rượu trước mắt, Diệp Hiên giãn mặt ra cười to, chỉ là giữa tiếng cười lại ẩn chứa mấy phần thê lương.
- Tốt tốt tốt, coi như tiểu tử ngươi có tâm, biết Diệp thúc thúc ngươi đang cần cái này.
- Diệp thúc thúc, tuy cha đã rời đi, thế nhưng còn có Hàn Nhi bồi ngài, hôm nay Hàn Nhi cùng ngài không say không về.
Lý Hàn Nhi nhếch miệng cười một tiếng, hắn mở bình rượu ra, rót đầy cho Diệp Hiên, thúc cháu hai người ở trước lò lửa thoải mái chè chén.
Dương San San ở cạnh một bên, bưng tới từng món ăn phong phú, mỗi khi hai người uống cạn chén rượu, sẽ khéo léo rót đầy rượu cho hai người.
Tuổi đã lớn, tửu lượng cũng đã không còn được như năm, sau ba bát, Diệp Hiên đã say mèm, mình tự lẩm bẩm, trong cơn mê man đi đến bên giường.
Vợ chồng hai người cẩn thận tỉ mỉ đắp kín chăn cho Diệp Hiên, sau đó lại trở về sương phòng ôm con gái vào trong lòng, sau đó trở về trong nhà của mẹ, qua hết đêm nay, ngày mai lại nghênh đón một ngày mới!
Nhưng mà!
Trời, có phong bất trắc vân, người, có họa phúc sớm tối.
Phàm nhân như con kiến hôi, sinh mệnh yếu đuối bất kham, huống chi là ở thời đại tu tiên này?
Mây đen kéo lại với nhau!
Ngoài trấn Thanh Thiên.
Mấy nghìn tu tiên giả bay qua không gian, không thể nhìn thấy phần cuối, một cây cờ đen ngang giữa thiên địa, lệ khí thao thiên tràn ngập tám phương, khí tức sát phạt cực hạn càng đè ép gió lạnh, linh quang chấn động hư không vô tận.
Ba gã ma đạo tu tiên giả đứng yên giữa hư không, trong mắt ba người như có huyết hải bốc lên, khí tức hung ác thao thiên làm cho tám phương hư không đong đưa, liếc mắt nhìn lại, trong lòng dâng lên kinh hoảng.
- Trấn Thanh Thiên này suốt năm đều lạnh khủng khiếp, tông môn tu tiên xung quanh đều cực kỳ nhỏ yếu, càng không bị các tông tu tiên dòm ngó, vừa lúc trở thành nơi ba chúng ta huyết tế tiên tông.
- Môn hạ đệ tử đã tìm hiểu tinh tường, trong Thanh Thiên trấn này chỉ có một người tu vi cao nhưng cũng chỉ là võ giả luyện khí tầng chín, ngay cả một Trúc Cơ kỳ cũng không có, muốn tàn sát trấn này, đối với ba tiên tông chúng ta mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay.
- Huyết tế thuật làm trời nổi giận, tuyệt đối không thể để cho các đại tông môn tu tiên biết, chúng ta nên đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Quanh thân ba người bộc phát ánh sáng, âm thanh rét lạnh tột cùng.
Ầm!
Huyết quang rực rỡ, phá núi phá thành, ù ù nổ vang ở nghìn dặm hư không, mấy nghìn ma đạo tu tiên giả mang theo thị huyết hung tàn, rít gào như con mãnh thú và dòng nước lũ dũng mãnh lao vào trấn Thanh Thiên.
Gió lạnh dừng thổi, sát lục đột kích, trấn Thanh Thiên bình tĩnh mấy ngàn năm cuối cùng lại bị phá vỡ, cũng mang đến cho bách tính trấn Thanh Thiên một trận đại kiếp không cách nào tưởng tượng.
- Giết!
Cờ đen thông thiên trấn áp hư không, huyết quang vô tận trút xuống, bao phủ trấn Thanh Thiên ở trong đó, ngay cả một con ruồi đều không trốn thoát được.
Ánh đao lạnh lùng, máu tươi phiêu tán rơi rụng, lúc mấy nghìn ma đạo tu tiên giả xông vào trấn Thanh Thiên, người của trấn Thanh Thiên đã hoàn toàn rơi vào khủng hoảng.