Phàm nhân bất lực, bảy mươi năm thân tình đều được hiện ra từ một câu nói này của Lý Hàn Nhi.
Ùng ùng!
Vạn cổ đong đưa, bầu trời đổ nát, chư thiên tinh thần đảo ngược không ngớt, La Thiên Tiên Quang thông thiên động địa trút xuống nơi đây, bao phủ cơ thể già nua của Diệp Hiên ở trong.
Hắn chậm rãi đứng lên từ trong đống tuyết, thân hình gầy yếu vẫn còng xuống, chỉ là đôi mắt của hắn lại đang không ngừng luân chuyển, tựa như chư thiên vũ trụ đều đều ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Hình ảnh lượn vòng.
Thời gian đảo ngược.
Hình ảnh loáng thoáng, giọng trẻ con non nớt, những lời nói vui đùa chậm rãi vang lên bên tai.
- Đại ca, Hàn Nhi không thích ăn đùi gà, đại ca ăn đi.
Đây là giọng của Lý Hàn Nhi.
- Tiểu huynh đệ, cậu bị hàn chui khí vào cơ thể, mau uống hết bát thuốc này, cơ thể cũng sẽ mau tốt hơn.
Đây là ân cứu mạng của vợ chồng Lý Sơn.
- San San gặp qua Diệp thúc thúc.
Đây là giọng của vợ Lý Hàn Nhi khi gặp mặt lần đầu.
- Diệp gia gia, Tư Tư cũng không kéo râu ngài nữa, ngài không được ngủ giống như gia gia, không được bỏ mặt Tư Tư.
Đây là tình cảm ông cháu chân thành.
Hình ảnh quay lại, thay đổi hết thảy.
Lý đại tẩu phơi thây dưới nền tuyết, Dương San San hương tiêu ngọc vẫn, Tư Tư không còn sinh cơ, Lý Hàn Nhi gần bỏ mình!
Ký ức không ngừng xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, cơ thể hắn đang sáng lên, ánh sáng này không thuộc về trần thế, càng không thuộc về thiên địa, đó là một loại ánh sáng đầy cô tịch cô liêu, sáng chói khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Trời đất ngưng trệ, vạn vật không tiếng động, khi Diệp Hiên lần nữa sừng sững giữa thiên địa, sắc mặt ba vị ma đạo tu tiên giả trong hư không chợt trở nên tái nhợt, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng cực kỳ kinh hoảng.
- Ta là ai? Ai là ta?
Bầu trời nổ vang, bụi bay khắp trời, cơ thể tỏa sáng!
Trên bầu trời vô tận, theo âm thanh bao la của Diệp Hiên vang lên, vạn đạo lôi đình cắt qua không gian, thế giới này đang rung lắc kịch liệt, thân thể gầy yếu của hắn đang chậm rãi thẳng lại.
- Ta tên Diệp Phàm, ta tên Diệp Hiên, ta là La Thiên Kim Tiên!
Ùng ùng!
Chư thiên tinh thần vạn cổ hư không, giờ khắc này đang rung động ầm ầm, theo đôi mắt Diệp Hiên dần dần thanh minh, chiếc lưng còng rốt cuộc thẳng tắp, nếp nhăn trên da thịt đang nhanh chóng phai đi, mái tóc bạc trắng kia cũng đã trở nên đen nhánh.
- Cực tình với người, vong tình với trời, ta quật khởi từ trong phá diệt, ta sống lại ở trong cái chết, bảy mươi năm vạn trượng hồng trần, thời gian ung dung đó, không biết làm sao!
Lôi đình giáng thế, thiên địa mở rộng, La Thiên Kim Quang thông thiên động địa dâng trào quanh thân Diệp Hiên, hắn đã ngộ ra trong phàm trần, tu vi trước đó là La Thiên Huyền Tiên trung kỳ, bây giờ trực tiếp phá vỡ mà vào La Thiên Kim Tiên!
Bảy mươi năm vạn trượng hồng trần, trải qua cuộc sống phàm nhân thăng trầm, làm cho tu vi Diệp Hiên tiến nhanh, càng làm cho tâm thần hắn vào thăng hoa đến cực hạn, cuối cùng để hắn phá kén thành điệp, tất cả ký ức vào thời khắc này như thủy triều vọt tới.
Diệp Hiên bước ra một bước, tám phương thiên địa ầm ầm phá toái, La Thiên Kim Quang vắt ngang qua nghìn vạn dặm bầu trời, chiếu rọi Diệp Hiên tiên uy lẫm lẫm.
- Chết!
Như kim tiên xuống trần, lại tựa như tinh thần rớt thế, vào thời khắc Diệp Hiên phun ra cái chữ kia, thanh niên mặc cẩm bào lập tức nổ tung, thần hồn của hắn thét đến chói tai, muốn thoát khỏi nơi này, đôi mắt của Diệp Hiên luân chuyển, nguyên thần của hắn bất chợt xuất hiện ở lòng bàn tay Diệp Hiên.
- Đánh vào Diêm La địa ngục, trọn đời sống trong hối hận, Cửu U Minh Hỏa sẽ để cho thần hồn của ngươi chịu đủ nỗi khổ thiêu đốt trọn đời.
Đạm mạc vô tình, như nhìn một con kiến hôi, Diệp Hiên ngôn xuất pháp tùy, cánh cửa Diêm La cửa địa ngục được mở ra, hắn đánh thần hồn thanh niên mặc cẩm bào vào trong đó, âm thanh thê thảm truyền ra từ trong Diêm La địa ngục, làm cho đáy lòng người ta phải rợn cả tóc gáy.
Chưởng chỉ như thiên, tiêu diệt vạn vật, dị tượng khủng bố xuất hiện giữa bầu trời vô tận.
Diệp Hiên tựa như ngày ấy, theo hắn điểm ra một tia tiên quang, ở giữa bầu trời vô tận ngưng tụ trảm thiên kiếm, vắt ngang trong hư không.
Boong boong boong coong!
Thiên kiếm ông hưởng, tiên quang lay động bầu trời.
Trảm thiên kiếm, sát sinh vạn vật, uy năng chấn động chư thiên, tựa như muốn hủy trời diệt đất!
- Chém!
Vừa dứt lời, một chữ đơn giản, chính là tràng cảnh huyết hải ngập trời.
Thiên kiếm rũ xuống, vạn vật câu diệt.
Trảm thiên kiếm rơi xuống, mấy nghìn tu tiên giả kinh hoảng kêu to, cơ thể bọn họ nổ tung, những âm thanh kêu khóc bi thảm kia gần giống như trong Thanh Thiên trấn trước đó, thê thảm mà bất lực!
- Tiên nhân... Hắn... Hắn là tiên nhân?
Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta sợ đến vỡ mật, ba vị ma đạo tu tiên giả thét chói tai, bọn họ không tiếc tự tổn tinh huyết, hóa thành linh quang rực rỡ, muốn bỏ chạy thật xa.
Ùng ùng!
Chưởng chỉ như thiên, bầu trời sụp xuống, một đạo tiên quang hóa thành chưởng lớn che trời, như bắt ruồi muỗi mà bóp ba người vào trong tay, giọng Diệp Hiên đạm mạc vô tình, từ từ vang lên khắp tám phương thiên địa.
- Sinh mệnh hèn mọn yếu ớt, tất cả đều chết đi.
- Không được!
Ba vị ma đạo tu tiên giả lên tiếng cầu xin tha thứ, nhưng cự chưởng vẫn nở rộ lực lượng vô biên, trực tiếp bóp vỡ ba người bọn họ ở trong tay, ba đám huyết vụ theo gió tiêu tán ở giữa hư không, ngay cả thần hồn cũng không có lưu lại.
Thiên địa kêu khóc, huyết vũ tầm tả!
Sau khi mấy nghìn tu tiên giả nổ tung, nguyên thần cũng đều bị đánh tan tành mây khói, mùi máu tanh nồng nặc phiêu đãng trong thiên địa, Diệp Hiên sừng sững trong huyết vụ đầy trời, cả người không có một gợn sóng, không biết đang suy nghĩ cái gì.