Lý Hàn Nhi ôm thi thể con gái ngơ ngác nhìn bóng dáng vĩ ngạn ở giữa bầu trời, đó là Diệp thúc thúc của hắn, ngoại trừ cha mẹ, là người thân nhất của hắn!
Diệp Hiên già yếu đã không thấy, hắc y tuyệt thế, dung mạo tuấn tú, giống như năm đó hai người lần đầu tiên gặp nhau ở trong ngày tuyết rơi lạnh giá!
Ở trong mắt Lý Hàn Nhi, Diệp thúc thúc hiền lành của hắn đã không còn, trên khuôn mặt kia là thần tình hắn chưa từng thấy qua.
Đạm mạc, lạnh lùng nghiêm nghị, tàn khốc, thị huyết, càng nhiều hơn chính là mâu quang vô tình, tựa như thiên địa vạn vật ở trong mắt hắn chẳng qua đều chỉ là sâu kiến.
Lý Hàn Nhi thoáng như trong mộng, hắn không biết mình có phải đã chết hay chưa, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn không thể tin, cũng không dám tin được.
- Diệp... Diệp thúc thúc?
Nhìn bóng dáng như tiên lại tựa như thần trên trời cao, Lý Hàn Nhi nói mê, nước mắt lại trực trào rơi xuống.
Không đành lòng nhìn thẳng, Diệp Hiên nhìn lên bầu trời, mâu quang vô tình dần dần mất đi, hắn đạp trời rơi xuống trước mặt Lý Hàn Nhi.
Bảy mươi năm thân tình in vào trong lòng Diệp Hiên, Lý Hàn Nhi từ lúc nhỏ đến thiếu niên, cho đến thành thân sinh con, từng mảnh ký ức lưu chuyển ở trong đầu hắn.
Hắn không thể quên, cũng sẽ không quên!
Ngày trước, Diệp Hiên chỉ muốn một lòng tu luyện, cho đến lúc đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh.
Mấy trăm năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng đã ngộ đạo trở thành La Thiên Kim Tiên, chỉ cần lại tiến lên một bước, sẽ chính là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết.
Diệp Hiên vô địch ở nhân gian giới, lực lượng vô địch cũng mang đến cho hắn tự tin vô địch, nhưng bảy mươi năm phàm trần luyện tâm cũng là trải nghiệm mà hắn từng chưa bao giờ có, hắn nếm hết thăng trầm nhân gian, cũng nếm hết đau đớn sinh ly tử biệt.
Diệp Hiên hiểu rõ, thứ hắn đang truy tìm chính là lực lượng, nhưng kỳ thực đây là một loại biểu hiện.
Người là linh trưởng của thiên địa, cho dù nhân gian giới cũng tốt, hay là Địa Tiên Giới cũng được, đều là căn bản của thiên địa vạn vật, không có hàng tỉ phàm nhân tồn tại, cũng sẽ không có thế giới chư thiên.
Thiên địa vì người mà sinh... Vạn vật vì người mất, đây là số mệnh nhân quả, cũng là quy tắc duy nhất siêu thoát ra thiên địa.
Mà cái này, cũng là con đường vĩnh hằng bất hủ duy nhất.
- Hàn Nhi đừng khóc.
Diệp Hiên nhẹ nhàng mỉm cười, hắn khẽ vuốt tóc Lý Hàn Nhi, giống như bảy mươi năm trước, thúc cháu hai người ấm áp nói chuyện với nhau.
- Người... Người là ai?
Lý Hàn Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Hiên, âm thanh hơi nỉ non.
- Ta là Diệp thúc thúc của ngươi, chuyện này chưa bao giờ thay đổi.
- Không đúng, người không phải Diệp thúc thúc của ta, Diệp thúc thúc của ta là một ông lão bác học, tay hắn trói gà không chặt, căn bản không phải là một vị tiên nhân!
Lý Hàn Nhi buồn bã cười khổ.
Tự cổ đến nay tiên phàm cách biệt, giống như một bức tường, vắt ngang ở trước mặt hai người, Diệp Hiên yên lặng không trả lời, hắn không biết nên giải thích cho Lý Hàn Nhi như thế nào, càng không biết nên kể ra lai lịch của mình như thế nào, nhưng hắn có thể thấy một loại xa lạ từ trong mắt Lý Hàn Nhi, không còn có thân tình hắn quen thuộc như trước.
Tiên và phàm, người và tiên, đây là hai tầng thứ sinh mệnh, Lý Hàn Nhi cảm thấy hắn xa lạ, Diệp Hiên cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì hắn cũng không phải Diệp Phàm sống ở trong phàm trần kia, mà là La Thiên Kim Tiên - Diệp Hiên.
- Chết, tất cả mọi người đều đã chết!
Lý Hàn Nhi khàn khàn nỉ non, hắn si ngốc nhìn con gái ở trong lòng mình, nước mắt làm ướt nhẹp hai gò má của hắn.
- Hàn Nhi, ngươi xem.
Ông!
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, La Thiên Tiên Quang nhộn nhạo ra, bầu trời hắc ám đang vỡ tan, một cơn mưa tiên màu vàng từ trên rũ xuống, mưa tiên làm dịu vạn vật, sinh cơ nhộn nhạo ở trong trấn Thanh Thiên.
- Cha... Cha ơi.
Bỗng nhiên, một tiếng gọi non nớt từ trong miệng Tư Tư truyền đến, tiểu hài tử chậm rãi mở hai mắt ra, lại đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Lý Hàn Nhi.
- Ta... Ta đang ở đâu... Không phải ta đã chết rồi sao?
Dương San San tỉnh lại từ trong mờ mịt, khi cô nhìn thấy Lý Hàn Nhi cùng con gái, đôi mắt bất chợt rơi xuống một giọt nước mắt vui sướng, chạy nhanh tới trước mặt chồng mình, kích động ôm lấy nữ nhi cùng người thường.
- Cậu... Cậu là Diệp huynh đệ?
Ở trong cơn mưa tiên đang rơi xối xả xuống, Lý đại tẩu run rẩy đứng dậy, gương mặt già nua đang dần dần biến mất, bà lại lần nữa trở về thời tuổi trẻ bảy mươi năm trước, giống như ngày bà và Diệp Hiên gặp nhau.
Khi Lý đại tẩu nhìn thấy tiên quang lượn lờ quanh người Diệp Hiên, cả người đều trở nên yên lặng, giống như hiểu rõ ra chút gì.
Đồng thời lúc này, bách tính đã chết trong trấn Thanh Thiên cũng mờ mịt đứng dậy từ mặt đất, cả người bọn họ đều là vết máu, nhưng cơ thể cũng không chút vết thương nào, giống như đã trải qua một giấc mộng, không thể tin được rằng mình còn sống ở nhân gian.
- Chuyện này... Chuyện này...?
Sau khi Lý Hàn Nhi nhìn thấy cảnh này, cả người hắn đều dại ra không tiếng động, nước mắt vui sướng không cầm được tràn ra.
- Nhất niệm lên, vạn thủy thiên sơn đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã mất tâm, duyên cớ tụ, duyên tụ duyên tan, bảy mươi năm vạn trượng hồng trần này, sẽ vĩnh viễn được ta khắc ghi trong lòng.
Điềm lành rực rỡ, hà quang tỏa sáng, tiên quang thông thiên tỏa xuống từ bầu trời, la thiên kim quang nhộn nhạo ở quanh người Diệp Hiên, hắn mỉm cười đạp trơi bay lên, âm thanh quanh quẩn trong tám phương thiên địa.
- Diệp thúc thúc, xin ngài đừng rời khỏi Hàn Nhi!
Lý Hàn Nhi bỗng nhiên thức tỉnh, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên bay đi, đôi mắt hắn lại rưng rưng gọi Diệp Hiên.