Nếu như nói ở nhân gian giới này, Diệp Hiên thưởng thức người nào, thì đó chính là Liễu Bạch Y đã mất.
Đây là một vị nhân kiệt vạn cổ, kinh thiên động địa.
Ở niên đại Mạt Pháp thiên địa này, Liễu Bạch Y lại có thể tự nghĩ ra phương pháp vận chuyển huyết khí, mặc dù trong thiên địa đang không có linh khí, nhưng hắn cũng có thể tạo ra cách tu tiên, cònn khai sáng ra một con đường tu luyện khác.
Tuy con đường này có chỗ thiếu hụt nhất định, nhưng nhìn chung Địa Tiên Giới vạn vạn năm, làm gì có người khai sáng ra một con đường tu luyện đặc biệt nào khác?
Cái này cũng đã chứng minh Liễu Bạch Y phong hoa tuyệt đại như thế nào, cũng có thể xưng là một trong những không nhiều kỳ tài từ vạn cổ tới nay.
- Nói cho ta biết, tại sao Bạch Y huynh lại chết?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Diệp tiên sinh, năm đó từ sau khi ngài tìm được nhục thân cho sư tôn....
Tuyết Cơ liên tục nói, cũng nói ra nguyên nhân Liễu Bạch Y mất.
Sáu trăm năm trước.
Diệp Hiên tìm được một bộ nhục thân cho Liễu Bạch Y, cũng để cho Liễu Bạch Y có thể bước vào tu luyện, chỉ là nguyên thần Liễu Bạch Y quá mức cường đại, mỗi ngày ngoại trừ cố định tu luyện, thì chính là không ngừng hoàn thiện Nghịch Tiên Trận mà dẫn đến tình trạng điên cuồng.
Bộ nhục thân đó dần dần tan vỡ, mà khi đó thiên địa linh khí vừa mới sống lại, nhưng bởi vì nguyên thần của hắn vất vả quá độ, nhục thân cũng theo đó chậm rãi khô bại.
Nếu như Liễu Bạch Y có thể buông bỏ Nghịch Tiên Trận, an tâm tĩnh dưỡng nguyên thần và nhục thân, hiện tại có lẽ còn sống ở trên thế gian.
Đáng tiếc, Liễu Bạch Y là một người kiêu ngạo, càng có một phần hổ thẹn đối với Diệp Hiên.
Lúc đầu hắn bằng lòng với Diệp Hiên, phải hoàn thành Nghịch Tiên Trận trợ giúp Diệp Hiên qua được Cửu Thiên Tiên Kiếp, nhưng cho đến khi Diệp Hiên muốn độ kiếp mà Nghịch Tiên Trận vẫn không có hoàn thành, mà Diệp Hiên còn tìm được nhục thân cho hắn, lại cứ thế phiêu nhiên đi xa.
Đối với Diệp Hiên là hổ thẹn, đối với Nghịch Tiên Trận là chấp nhất, Liễu Bạch Y căn bản không để ý nguyên thần cùng nhục thân của mình ngày càng suy bại, hắn ngày đêm cố gắng hoàn thiện tuyệt thế trận pháp, cho dù Tuyết Cơ có khuyên nhủ thế nào cũng đều không hề có tác dụng.
Ba năm sau, Nghịch Tiên Trận hoàn thành, nhưng cũng vào ngày dó, Liễu Bạch Y lại tự tay phá hủy Nghịch Tiên Trận.
Điều này cũng làm cho Tuyết Cơ kinh hãi gần chết, lo lắng hỏi vì sao Liễu Bạch Y lại làm như thế, nhưng câu trả lời của Liễu Bạch Y lại làm cho Tuyết Cơ dại ra không nói được gì.
- Diệp huynh phi thăng Tiên Giới, Nghịch Tiên Trận này đã vô dụng đối với hắn, dù có một ngày Diệp huynh sẽ trở về, ta làm sao có thể giao trận pháp này cho hắn?
Vào ngày đó, Liễu Bạch Y ngây người ngồi bảy ngày bảy đêm, đến ngày thứ tám, hắn lần nữa điên cuồng rơi vào trong chấp nhất, bày ra tất cả văn án, lần nữa vẽ ra một hình thức trận đồ mới.
Bốn trăm năm, liên tục bốn trăm năm ngày đêm không ngủ, từng giây từng phút đều không dừng nghỉ, bốn trăm năm, Liễu Bạch Y hoàn toàn đắm chìm trong vẽ trận đồ.
Nhục thân của hắn cuối cùng khô gầy như xương, nguyên thần ảm đạm mà rạn vỡ, hơi thở cũng trở nên mong manh, nhưng cũng là một ngày sau bốn trăm năm này, một tiếng cười to khàn khàn hưng phấn vang lên ở trong miệng Liễu Bạch Y.
Một luồng ba động đáng sợ mà không hiểu nở rộ ở trong bản vẽ Nghịch Tiên Trận.
- Cái gì gọi là nghịch tiên?
- Theo vì tiên, nghịch vì phàm, đây mới thật sự là Nghịch Tiên Trận, dù cho Đại La Kim Tiên đi vào trận này, cũng nhất định không đi ra được.
Liễu Bạch Y, một vị kỳ tài vạn cổ, tiếng cười ngày hôm đó của hắn mang theo cả máu, chỉ là hắn không thèm để ý chút nào, hắn cười nhưng cũng chảy ra nước mắt, tay hắn cầm Nghịch Tiên Trận đồ mới, giống như đang xem một thứ tuyệt thế gì đó.
Một ngày này, Liễu Bạch Y tuy hoàn thành Nghịch Tiên Trận đồ mới, nhưng tính mạng của hắn rốt cuộc cũng đã đi tới phần cuối, ở thời khắc cuối cùng, hắn run rẩy giao Nghịch Tiên Trận đồ cho Tuyết Cơ.
- Tuyết Cơ, vi sư đã đến đại nạn, chỉ là bình sinh chẳng bao giờ nợ ai, Diệp huynh là bạn thân chí giao của vi sư, ngươi phải đích thân giao Tuyệt Tiên Trận đồ này cho hắn, như vậy ta cũng có thể chết mà nhắm mắt.
Nhục thân tán loạn, nguyên thần yên diệt, ngay cả cơ hội chuyển thế luân hồi cũng không có, bốn trăm năm dốc hết tâm huyết cuối cùng làm cho Liễu Bạch Y yên bình rời khỏi, lúc lâm chung, hắn lại mang theo nụ cười tường hòa, mặt trên tràn đầy một tia sáng thần thánh.
Liễu Bạch Y là một phàm nhân, nhưng lại chế tạo ra một đại trận kinh thiên, càng không thẹn với ân tình năm xưa của Diệp Hiên, mặc dù hắn bỏ mình nơi phàm trần, nhưng cũng có thể chết được nhắm mắt.
Nghe xong những lời trần thuật buồn bã của Tuyết Cơ, Diệp Hiên yên lặng không tiếng động, hắn thật không có nghĩ đến, năm xưa chỉ thuận tay tìm được một bộ nhục thân cho Liễu Bạch Y, lại làm cho Liễu Bạch Y thủy chung nhớ kỹ phần ân tình này trong lòng.
- Bạch Y huynh... Thật xin lỗi, là Diệp Hiên ta hại ngươi!
Diệp Hiên khom người cúi đầu, khí tức quanh người càng có chút bi thương, cảm thấy ưu thương vì mất đi một người bạn thân.
Diệp Hiên chưa bao giờ có bằng hữu, hắn cũng không cần bằng hữu, bởi vì ở trong nhận thức của Diệp Hiên, dù bằng hữu thì chẳng qua cũng đều là trao đổi trên quyền lợi với nhau mà thôi.
Nếu có một ngày quyền lợi chịu tổn hại, bằng hữu cũng sẽ trở mặt thành thù.
Chỉ là hôm nay biết được Liễu Bạch Y trôi qua mấy trăm năm như thế, tâm thần Diệp Hiên trở nên trầm thống, cảm thấy bi thương vì mất đi một vị bằng hữu chân chính, từ nay về sau người nào có thể cùng hắn xưng huynh gọi đệ?