- Diệp tiên sinh, gia sư đi rất an tường, Tuyết Cơ theo phân phó của gia sư chờ đợi ngài ở đây đầy đủ sáu trăm năm, hôm nay rốt cuộc đã có thể hoàn thành lời gia sư giao phó.
Tuyết Cơ buồn bã cười một tiếng, trong tay lại nhiều hơn một phần trận đồ, sau đó cung kính kính đưa cho Diệp Hiên.
Tiếp nhận trận đồ Tuyết Cơ đưa tới, Diệp Hiên chặt nắm chặt trong tay, bởi vì hắn biết, đây là tưởng niệm sau cùng mà Liễu Bạch Y lưu cho hắn, cũng là nhân chứng hữu nghị giữa hai người.
- Diệp tiên sinh, đây là Nghịch Tiên Trận đồ sư tôn chế tạo, gia sư tiêu hao năm trăm năm tâm huyết tạo thành, hy vọng Nghịch Tiên Trận đồ này có thể toả hào quang rực rỡ khi ở trong tay của ngài.
Tuyết Cơ trịnh trọng cúi đầu.
Lúc này, Diệp Hiên nắm lấy Nghịch Tiên Trận đồ, chậm rãi gật đầu, sau đó lại yên lặng nhìn về phía mộ Liễu Bạch Y, đôi mắt cũng trở nên có chút hoảng hốt.
Tuyết Cơ không dám quấy rối, yên lặng lui xuống.
Trời cao mây nhạt, gió mát nhè nhẹ.
Chỉ là gió cũng thổi không đi tâm tư của Diệp Hiên, cũng không mang được một luồng ưu thương nơi đáy lòng của hắn, hắn đứng ở trước mộ Liễu Bạch Y nỉ non tự nói, giống như Liễu Bạch Y đang ở trước mặt của hắn đang cùng hắn mỉm cười bắt chuyện.
Khi ánh chiều tà dâng lên, màn đêm buông xuống, ánh sao giăng khắp trên bầu trời, Diệp Hiên ngồi ở trước mộ, hắn lấy ra một bầu Tiên Tửu đổ xuống trước mộ, sau đó ngửa đầu uống một hơi.
- Bạch Y huynh, con người của ta cơ khổ trọn đời, dù đi tới đâu cũng đều sẽ mang theo hàng vạn hàng nghìn sát lục, thân nhân đã chết, thuộc hạ vô cùng kính nể ta, Diệp Hiên ta trọn đời cô độc, nếu bàn về bằng hữu cũng chỉ có một người là huynh mà thôi.
Rượu vào trong miệng, hơi lộ ra cay độc, cũng để cho dung nhan tuấn tú kia xuất hiện đỏ bừng, thoạt nhìn hắn có chút say, nhưng cũng không phải do rượu, mà là tâm linh cô tịch, khiến hắn có chút ngẩn ngơ.
- Ngươi là ai, quá mạnh rồi, mặc dù có thiên tư vô thượng, chấp nhất lại quật cường, như thế này cũng rất tốt, bằng không ngươi thế nào lại là bằng hữu của Diệp Hiên ta? Đến đây, Bạch Y huynh, ta mời ngươi một chén nữa.
Diệp Hiên lại rót rượu trước mộ, lại ngửa đầu uống cạn rượu trong bầu.
Trời lặng trăng lên, sao sáng khắp trời.
Bảy ngày bảy đêm trôi qua, Diệp Hiên không biết đã uống bao nhiêu rượu, vô số bầu rượu nằm đầy trên đất, cho đến khi ánh mặt trời ngày thứ chín dâng lên, Diệp Hiên mới chậm rãi đứng dậy, ửng hồng trên mặt cũng dần dần thối lui.
- Bạch Y huynh, ngươi an tâm ngủ đi, chờ ta đạp trên cửu thiên đăng lâm thánh cảnh, nhất định sẽ nghịch chuyển thời không luân hồi, để cho ngươi khởi tử hoàn sinh, đến lúc đó thì ngươi và ta lại nâng cốc ngôn hoan.
Diệp Hiên trịnh trọng lên tiếng, lại không còn chút ưu thương nào, khí tức quanh người lần nữa lạnh lùng mà đạm mạc, chỉ là đáy mắt lặng yên xẹt qua một tia kiên nghị.
- Diệp tiên sinh, ngài muốn đi sao?
Tuyết Cơ chầm chậm mà đến, khom người cúi đầu trước Diệp Hiên.
Nghe thấy Tuyết Cơ hỏi, Diệp Hiên nhìn bầu trời xa xa, bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, ta cũng nên đi rồi, con đường phía trước còn rất dài, nếu như ta có thể đi tới phần cuối, tự nhiên sẽ lần nữa trở về.
Tâm tư Diệp Hiên quay lại, quay đầu nhìn lại Tuyết Cơ, ôn nhuận nói:
- Mấy trăm năm nay khổ cực cho ngươi, Bạch Y huynh là bạn thân của ta, ngươi là đồ nhi của hắn, cũng chính là sư điệt của ta, sư thúc ta đây không có gì tặng ngươi, những đan dược cùng linh bảo này cho ngươi đi, nếu như tương lai bước vào Địa Tiên Giới, hãy tới Vị Ương Cung Thiên Đình tìm ta.
Diệp Hiên phất tay, số lượng lớn tiên đan cùng linh bảo nổi lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt Tuyết Cơ, Tuyết Cơ ngây dại, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên đầy sự phức tạp.
Tuy Tuyết Cơ chỉ là Hợp Thể kỳ, nhưng nàng hoàn toàn có thể nhìn ra, thứ mà Diệp Hiên ban tặng cho nàng đều không phải vật phàm, tiên đan linh bảo đều dựng dục Tiên Khí cực kỳ nồng nặc.
- Đa tạ Diệp sư thúc.
Tuyết Cơ khom người cúi đầu.
- Nhớ kỹ, nếu như vào Địa Tiên Giới, đừng dừng lại ở Địa Tiên Giới quá nhiều, nếu như chọc cho yêu vật nhìn trộm ngươi, ngươi sẽ có nguy hiểm cực lớn, ngươi cầm lệnh bài của ta là có thể trực tiếp đi đến Thiên Đình, nếu như có thiên binh thiên tướng ngăn ngươi, ngươi cứ báo danh hào Đông Cực Đế Quân, bọn họ tự nhiên sẽ không làm khó ngươi.
Diệp Hiên đánh ra một khối lệnh bài, trực tiếp rơi vào trong tay Tuyết Cơ, Tuyết Cơ nhìn lệnh bài.
- Đông Cực Đế Quân?
Nhìn thấy bốn chữ trên lệnh bài, Tuyết Cơ hơi biến sắc, mặc dù nàng không biết bốn chữ này đại biểu cho cái gì, nhưng hai chữ Đế Quân tuyệt đối không phải phàm tục, hiển nhiên, thân phận của vị Diệp sư thúc này của mình ở Thiên Đình tuyệt đối không tầm thường.
Chính là yêu ai yêu cả đường đi, Tuyết Cơ là đệ tử của Liễu Bạch Y, là vãn bối của Diệp Hiên hắn, Diệp Hiên đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng, sau khi giao phó xong tất cả, Diệp Hiên biết mình nên rời khỏi.
- Tuyết Cơ, sư thúc ở Thiên Đình chờ ngươi.
Diệp Hiên bước ra một bước, dưới chân dâng lên kim vân, cũng biến mất ở đáy cốc, Tuyết Cơ khom người cúi đầu nhìn Diệp Hiên rời khỏi.
...
Nhân gian đại loạn, sinh linh đồ thán.
Đất Thần Châu, từng thành thị yên diệt dưới La Thiên Kim Quang, nhân loại vô tận lên tiếng kêu khóc, thành thị vỡ nát, máu chảy vạn dặm mặt đất, chứng minh nhân gian giới đang xảy ra một trận đại kiếp xưa nay chưa từng có.
Huyết hải phiêu mái chèo, vạn vật câu diệt, mặt đất cháy khét, quần sơn đổ nát, đất Thần Châu trở nên hoang tàn, khắp nơi đều là cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn.
Tiên nhân, một tiên nhân chân chính, hơn nữa là một vị La Thiên Kim Tiên kinh khủng.