- Diệp Hiên, trả mạng cho đồ nhi lão hủ.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân râu tóc đều dựng cả lên, sự uất hận đến mức tận cùng, phát ra tiếng rống giận nổ nát bầu trời, hắn lộ ra bàn tay già nua, phương thiên địa này đều cuồng bạo lay động, một cự chưởng bỗng nhiên vỗ xuống Diệp Hiên.
- Tru Thiên kích!
Tử vong áp bách, nguy cơ sinh tử, đối mặt với một kích của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Diệp Hiên trở nên căng thẳng, đôi mắt đều đã ngưng trệ cùng một chỗ, bởi vì đây là nguy cơ lớn nhất hắn gặp từ trước tới nay.
Vô biên hắc ám, che trời che đất, một chút hàn mang lặng yên xuất hiện, lệ khí sát phạt xỏ xuyên qua cổ kim đang nở rộ trên Tru Thiên kích, Diệp Hiên đem tất cả tiên lực rưới toàn bộ vào trong Tru Thiên kích, cũng để cho hắn cuồng bạo đánh ra một kích.
Ầm!
Kình thiên nổ tung, thiên địa rung chuyển, một chút hàn mang cùng cự chưởng va chạm cùng nhau trên trời, hắc ám vô biên phá toái không thấy đâu, cơ thể Diệp Hiên rạn ra từng khúc, Tru Thiên kích càng rời khỏi tay.
Phốc phốc phốc.
Liên tục phun ra ba ngụm máu tươi, cơ thể Diệp Hiên như diều đứt giây bay ngược lại, thân thể như tắm máu, trông vô cùng thê thảm.
Cũng không phải Tru Thiên kích không mạnh, mà là vì Ngọc Đỉnh Chân Nhân quá mức khủng bố, phải biết rằng chênh lệch giữa La Thiên Kim Tiên cùng Đại La Kim Tiên chính là một bức tường cao tận trời, mặc dù Diệp Hiên có Tru Thiên kích ở trong tay, nhưng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Hắn có thể giữ được tính mạng dưới một kích nén giận của Đại La Kim Tiên, cũng đã nhờ Tru Thiên kích vì hắn trung hoà phần lớn lực lượng, nếu không thì hắn cũng sớm bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân đánh đến hồn phi phách tán mà chết.
- Nguyên thần hư không.
Diệp Hiên cả người tắm máu, nhưng lại vẫn dữ tợn gào thét, hắn biết mình không phải đối thủ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân, trực tiếp lấy ra bí thuật cấm kỵ, hy vọng có thể thoát khỏi nơi đây.
Thân thể hư huyễn, trốn vào hư vô, nguyên thần hư không này quỷ dị khó lường, chính là một loại bí thuật quỷ dị trong Cấm Kỵ thiên, trong nháy mắt làm cho Diệp Hiên biến mất ở trong mắt Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng không chút kinh ngạc, oán hận nhìn xung quanh, âm thanh lạnh như băng đang chậm rãi vang lên.
- Siêu thoát ra ngoài thiên địa, không ở trong ngũ hành, đại La Thông thiên, vạn đạo quy nhất, định.
Đại la tiên thuật, vắt ngang bầu trời, Ngọc Đỉnh Chân Nhân bấm tay niệm thần chú, Đại La Tiên Quang phong khốn nơi này, ngay cả một con ruồi cũng đều không trốn thoát khỏi phong cấm của hắn.
Sắc mặt Diệp Hiên tái nhợt, hắn ẩn vào hư vô thu liễm khí tức của mình đến tận cùng, chỉ là hai tay của hắn lại đang hơi nắm chặt, bởi vì hắn cũng không dám xác định nguyên thần hư không có thể giúp cho hắn qua được tràng sinh tử đại kiếp này hay không.
- Diệp Hiên, ngươi đi không được, nếu như hôm nay không đánh ngươi hồn phi phách tán, làm sao có thể đối mặt với đồ nhi số khổ kia của ta?
Quanh thân Ngọc Đỉnh Chân Nhân lượn lờ tiên quang, hắn bước chậm ở trong trời đất, không biết đang thi triển loại tiên pháp gì, đang cảm ứng vị trí của Diệp Hiên.
Làm sao bây giờ?
Diệp Hiên cau mày, tươi không cầm được mà tràn ra khóe miệng, trong mắt bất chợt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Một kích kia của Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã triệt để làm cho hắn hiểu rõ Đại La Kim Tiên khủng bố như thế nào, đó đã không phải là nghiền ép trên lực lượng, mà là một loại trấn áp đại đạo đường pháp tắc.
Đại La Kim Tiên, thông thiên địa, biết chính mình, mọi cử động đều mang theo thiên uy mênh mông, đừng nói chính La Thiên Kim Tiên, dù có tới thêm một trăm La Thiên Kim Tiên, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Tuyệt vọng, không cam, còn có một chút thê lương, Diệp Hiên tuyệt đối không cam lòng chết ở trong tay Ngọc Đỉnh Chân Nhân, tuy Tru Thiên kích thần bí khó lường, nhưng hắn vẫn không thể phát huy ra lực lượng thật sự của nó.
Tru Thiên kích giống như một thanh binh khí trưởng thành, mà Diệp Hiên chỉ là một đứa trẻ, lực lượng của hắn căn bản không cách nào để cho hắn chân chính vận dụng Tru Thiên kích, tự nhiên hiển hóa không ra uy năng của thanh hung binh vạn cổ này.
Một cái bẫy chết, lửa sém lông mày, Diệp Hiên minh tư khổ tưởng, hy vọng có thể tìm được cách phá cuộc.
- Thời không treo ngược, Phản Bản Hoàn Nguyên.
Bỗng nhiên, Ngọc Đỉnh Chân Nhân bắt tiên quyết, Đại La tiên quang cuộn trào ra, phương thiên địa này đều vỡ nát lại lần nữa hợp lại, một chút ba động cực kỳ không rõ ràng nở rộ ở trong thiên địa, càng làm cho tâm thần Diệp Hiên trầm xuống, một nguy cơ tử vong tràn ngập ở trên tinh thần hắn.
- Tìm được ngươi rồi.
Ùng ùng!
Ngọc Đỉnh Chân Nhân oán ghét lên tiếng, đánh một chưởng tới vị trí của Diệp Hiên đang đứng, cũng để cho sắc mặt Diệp Hiên đại biến, cả người hóa thành một đạo lưu quang vội vàng bỏ chạy.
- Ngươi đi sao?
Ầm!
Phong thiên khốn địa, chưởng chỉ tiêu diệt, Diệp Hiên ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, trực tiếp bị một chưởng vỗ trúng ở giữa hư không, cơ thể be bét máu thịt, La Thiên Kim Quang quanh thân đều đã tán loạn không còn tăm hơi.
Đại La Kim Tiên chỉ đánh ra một kích, đã để Diệp Hiên trọng thương hấp hối.
...
Đồng thời ngay lúc này.
Thái Âm tinh, Quảng Hàn Cung.
Sắc mặt Triệu Công Minh trắng bạch, đang khom người ở ngoài Quảng Hàn Cung lo lắng nói cái gì.
- Tiên tử, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu Đông Cực Đế Quân một mạng, cũng xin tiên tử mời Ngọc Đế ra tay, ân này Triệt Giáo ta khắc trong tâm khảm, trọn đời không dám quên.
Triệu Công Minh khom người cúi chào, âm thanh cũng truyền vào trong Quảng Hàn Cung.