Triệt Giáo tuy xuống dốc, nhưng dù sao cũng là đạo thống của Thông Thiên Giáo Chủ, cũng có Đại La Kim Tiên tồn tại, nhưng nước xa không giải được khát gần, hiện tại người duy nhất có thể cứu lấy mạng Diệp Hiên cũng chỉ có Quảng Hàn tiên tử.
Một bóng dáng thon dài bước nhanh đi ra từ trong Quảng Hàn Cung, Quảng Hàn tiên tử mang theo tấm lụa mỏng che mặt, chỉ là khí tức quanh thân đang rất hỗn loạn, ánh mắt nhìn Triệu Công Minh cũng rất phức tạp.
- Hắn... Hắn lại giết chết Dương Tiễn? Hắn điên sao?
Giọng của Quảng Hàn tiên tử đều có chút khẽ run.
- Tiên tử, hiện tại chỉ có ngài mới có thể để cho Ngọc Đế ra tay, Ngọc Đỉnh Chân Nhân lửa giận xông thiên, nếu như muộn một khắc, chỉ sợ Đông Cực Đế Quân hắn....
Triệu Công Minh nói đến đây đã không nói được nữa.
- Đáng giận, tên khốn kiếp này, vì sao hắn lại lỗ mãng như thế, Ngọc Đỉnh Chân Nhân chính là Đại La Kim Tiên.
Không cần Triệu Công Minh nói tiếp, Quảng Hàn tiên tử cũng biết tình cảnh hiện tại của Diệp Hiên như thế nào, nàng nắm chặt đôi tay, nội tâm không ngừng thầm mắng vì sao Diệp Hiên lại lỗ mãng như thế...
- Ta sẽ đi đến Thiên Đình.
Ở thời khắc nguy cơ sinh tử, Quảng Hàn tiên tử cũng không biết nội tâm mình nghĩ như thế nào, theo lý mà nói Diệp Hiên đã từng khinh nhờn qua nàng, nàng nên hận không thể để Diệp Hiên chết mới đúng.
Mà khi Diệp Hiên thật sự đối mặt với nguy cơ tử vong, một loại tâm tình khủng hoảng lại dâng lên từ đáy lòng nàng, trong đầu còn xuất hiện dung nhan bá đạo làm cho tâm thần nàng vô cùng ba động kia.
Không có bất kỳ do dự nào, cứ thế, Quảng Hàn tiên tử nhấc lên tiên quang bay thẳng đến Thiên Đình, Triệu Công Minh cực kỳ vui mừng, vội vàng đi cùng Quảng Hàn tiên tử.
Thiên Đình, ba mươi ba trọng thiên.
Ngọc Đế ngồi trên Lăng Tiêu, Huyền Thiên kính đứng yên hư không, mặt hắn đầy hồng quang nhìn hình ảnh trong Huyền Thiên kính, tâm tình lúc này tốt tới cực điểm.
Dương Tiễn chết, làm cho Ngọc Đế cực kỳ hưng phấn, cũng coi như diệt trừ một cái tâm bệnh trong hắn, lúc này Diệp Hiên bị Ngọc Đỉnh Chân Nhân trấn áp hư không, chỉ sợ dùng không bao lâu cũng sẽ vẫn lạc, trong một ngày diệt trừ được hai tâm phúc đại họa, sao không khiến cho Ngọc Đế cảm thấy vui vẻ?
- Quảng Hàn tiên tử đến.
Bỗng nhiên, giữa lúc Ngọc Đế đang kích động quan sát hình ảnh trong Huyền Thiên kính, ngoài Lăng Tiêu điện lại truyền tới âm thanh của Tiên Quan, Ngọc Đế ngẩn mặt ra, không ngờ vào giờ phút như thế này Quảng Hàn tiên tử lại đến đây gặp hắn.
Nếu như đổi thành bình thường, Quảng Hàn tiên tử đi tới Thiên Đình, Ngọc Đế nhất định cực kỳ hưng phấn, nhưng hôm nay lại quá mức đặc thù, Diệp Hiên đang đối diện với cái chết, Quảng Hàn tiên tử hết lần này tới lần khác lại đi tới Thiên Đình, chuyện này làm sao không khiến cho trong lòng Ngọc Đế dâng lên suy nghĩ khác?
Trong trẻo lạnh lùng cô khiết, Quảng Hàn tiên tử bước vào Lăng Tiêu điện thi lễ với Ngọc Đế.
- Tiên tử, hôm nay vì sao lại có nhã hứng tới đây gặp trẫm?
Tuy Quảng Hàn tiên tử đã bị tấm lụa mỏng che mặt, nhưng đáy mắt Ngọc Đế vẫn đầy si mê, nhẹ nhàng hỏi.
- Bệ hạ, ta muốn xin ngài cứu Diệp Hiên một mạng.
Quảng Hàn tiên tử biết thời gian cấp bách, nếu như chậm một chút nữa, Diệp Hiên sẽ phải chết ở trong tay Ngọc Đỉnh Chân Nhân, nàng thẳng thắn khẩn cầu Ngọc Đế.
Quảng Hàn tiên tử vừa dứt lời, bầu không khí trong Lăng Tiêu điện đều trở nên đè nén, khuôn mặt Ngọc Đế âm trầm như nước, hai tay đều đang hơi nắm chặt, chứng minh lòng hắn xao động đến trình độ nào.
- Tiên tử, chuyện này trẫm không giúp được ngươi, Diệp Hiên giết chết Dương Tiễn, cái này đã phạm vào trọng tội, hơn nữa Ngọc Đỉnh Chân Nhân là thập nhị Kim Tiên thượng cổ, hắn báo thù vì đồ nhi, trẫm ngăn cản như thế nào?
Ngọc Đế bình tĩnh nói, nhưng nếu như lắng nghe kỹ thì sẽ phát hiện, âm thanh của hắn lại mang đầy ý ghen ghét.
Nghe thấy lời Ngọc Đế, khí tức Quảng Hàn tiên tử hỗn loạn, buồn bả nói:
- Thiên Đình này có ba đại Đế Quân lại chẳng biết đi đâu, chỉ có ngài là Đại La Kim Tiên, nếu như ngài không cứu mạng hắn, hắn thật sẽ chết ở trong tay Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Ầm!
Chiếc bàn bạch ngọc trước người Ngọc Đế bị hắn vỗ nát bấy, hắn cuối cùng cũng không khống chế được sự chua xót trong nội tâm, đứng dậy khỏi đế tọa.
- Thường Nga.
Ngọc Đế giọng tức tối giận dữ hét:
- Vì sao? Ngươi nói cho trẫm đây là vì cái gì? Trẫm nơi nào kém hơn Diệp Hiên hắn, ngươi lại vì hắn đến cầu tình với trẫm, lẽ nào ngươi thật sự yêu hắn?
Ngọc Đế đang ở trạng thái bùng nổ, Đại La Tiên Quang quanh thân đều trở nên hỗn loạn, hắn thật sự không tiếp thu được việc Quảng Hàn tiên tử vì Diệp Hiên mà đi cầu xin hắn.
Ngọc Đế không phải người ngu, để cho Quảng Hàn tiên tử không giữ thể diện mặt mũi mà đi cầu xin hắn, nếu như nàng cùng Diệp Hiên không có quan hệ, hắn làm sao tin?
- Ngài... Ngài lầm rồi... Ta và hắn không có quan hệ... Chỉ là năm đó hắn từng cứu Thỏ Ngọc... Ta nợ hắn một ân tình... Là nhất định phải trả.
Quảng Hàn tiên tử cắn môi.
- Ngươi nói dối!
Ngọc Đế rít gào, khuôn mặt căng cứng đến đỏ bừng, nói:
- Thường Nga ngươi đang nói dối, năm đó Thỏ Ngọc bị Nguyên Ma trấn áp, ngươi cũng không có vì Thỏ Ngọc mà đi cầu xin trẫm, hôm nay hắn đối mặt với nguy cơ sinh tử, lại làm cho ngươi bỏ cả mặt mũi mà đi cầu xin ta, nếu như ngươi không yêu hắn, vậy tại sao ngươi lại đi làm như thế?
Đối mặt những lời chất vấn đầy nổi giận của Ngọc Đế, Quảng Hàn tiên tử mím chặt đôi môi, trong mắt lại chợt xuất hiện một tia bối rối, nàng cũng đang không ngừng tự hỏi, nàng thật sự như lời Ngọc Đế nói, thật sự yêu Diệp Hiên?