Diệp Hiên không ngừng xem Nghịch Tiên Trận đồ trong tay, thần thức cũng dần đầu nhập vào trong đó, mấy canh giờ trôi qua, thần thức mới trở về lại.
- Sinh tử bát môn, cách thiên tuyệt địa, càn khôn đảo ngược, vạn vật luân hồi, quả là một nghịch tiên đại trậnr ất tốt.
Diệp Hiên cảm thán lên tiếng, cảm thấy kính nể sâu sắc với tài hoa của Liễu Bạch Y.
- Đáng tiếc, Nghịch Tiên Trận này đồ là phàm vật chế tạo, tuy trận pháp khoáng cổ tuyệt kim, nhưng ở trên chất liệu chung quy vẫn quá tầm thường, nếu như có thể hợp với Vạn Niên Hàn Thiết thạch của Cửu Thiên Tinh Ngọc cùng với thật nhiều thiên địa kỳ trân, nhất định có thể phát huy ra uy năng có một không hai của Nghịch Tiên Trận đồ.
Diệp Hiên thu hồi Nghịch Tiên Trận đồ, âm thanh trầm thấp mà nặng nề, trong lòng càng dâng lên một sự quyết đoán.
Nghịch Tiên Trận đồ, là thứ duy nhất có thể giúp hắn đối kháng cùng Đại La Kim Tiên, hắn muốn lần nữa chế tạo Nghịch Tiên Trận đồ, tập hợp kỳ trân thiên hạ, sáng tạo cho Liễu Bạch Y một tuyệt thế trận pháp có thể hiển hóa ra uy năng chân chính.
Thế nhưng. điều đầu tiên hiện tại hắn phải làm... Chính là ẩn giấu hành tung của mình, trợ giúp Triệu Cấu đoạt được đế vị, như thế này Triệu Cấu mới có thể giúp hắn thu thập tài liệu chế tạo Nghịch Tiên Trận đồ.
...
Ba ngày sau.
Không thể không nói, Triệu Cấu không hổ là một kiêu hùng, tác phong hành sự cũng có ba phần phong phạm của Diệp Hiên, hắn tử chiến đến cùng, trực tiếp phát động một hồi binh biến ở đô thành Tiểu Thánh quốc.
Theo lý mà nói, hiện tại Triệu Cấu căn cơ bất ổn, còn không có lá gan lớn như vậy để đi phát động binh biến, ai có thể biết ở sau lưng hắn có một Diệp Hiên?
Ngày đó hắn trở về đã trắng đêm không ngủ, khi hắn nghĩ đến cảnh tượng Diệp Hiên giết chết mấy trăm ngàn đại quân Khuyển Nhung, hắn làm quyết đoán, dựa theo phân phó của Diệp Hiên chuẩn bị cướp đoạt đế vị.
Một ngày này, tất cả bách tính đô thành Tiểu Thánh quốc đều trốn trong nhà, Triệu Cấu suất lĩnh một vạn binh mã chém giết cùng đại ca Triệu Tuần ở trong thành, huyết dịch rơi xuống mỗi một tấc đất đô thành, không biết có bao nhiêu quân sĩ chết thảm ở trong đó.
Tự cổ hoàng gia vô tình, gà nhà bôi mặt đá nhau, tranh quyền đoạt lợi, là vì đế vị mà ngay cả cha con huynh đệ đều có thể trở mặt thành thù.
…
Hoàng cung Tiểu Thánh quốc.
Đương kim hoàng đế Triệu Tắc đã bước vào những năm tháng già nua, khi hắn nghe nói Triệu Cấu phát động binh biến muốn đoạt lấy đế vị, Triệu Tắc cực kỳ tức giận, không ngờ nhi tử của mình lại điên cuồng như thế này.
- Giết!
Một tiếng kêu động trời từ bên ngoài hoàng cung truyền đến, có một thái giám đang kinh hoảng chạy đến đây bẩm báo.
- Bệ hạ, hai vị hoàng tử đã mang binh giết đến ngoài cung, bệ hạ hiện tại nên làm thế nào cho phải?
- Nghịch tử, nghịch tử, trẫm còn chưa chết, làm sao bọn chúng dám....
Sắc mặt Triệu Tắc đỏ lên, được thái giám nâng đỡ tập tễnh đi ra ngoài cung.
Trong hoàng cung.
Những tiếng kêu giết chấn động không dứt bên tai, sắc mặt Triệu Cấu âm lãnh dẫn dắt mấy nghìn binh sĩ giằng co cùng đại ca Triệu Tuần trong hoàng cung, chỉ là sau lưng Triệu Tuần có một vạn binh mã, trên nhân số chiếm ưu thế cực lớn.
- Nhị đệ, đại ca ta thật không có ngờ, ngươi vậy mà lại ngu ngốc tới mức như thế, bằng vào mấy nghìn binh mã cỏn con, ngươi lấy ở đâu ra lá gan dám phát động binh biến?
Triệu Tuần lên tiếng trào phúng, đôi mắt nhìn về phía Triệu Cấu giống như đang nhìn người chết.
- Ha ha.
Triệu Cấu lên tiếng cười to, trong mắt cũng không hề có chút sợ hãi nào, nói:
- Đại ca, nếu như ta là ngươi, bây giờ sẽ tước vũ khí đầu hàng, như thế này còn có thể nhặt về một cái mạng.
Triệu Tuần cực kỳ hiểu được người đệ đệ này của mình, nếu như không có một chút chắc chắn, hắn tuyệt đối sẽ không lỗ mãng phát động binh biến, hiển nhiên trong tay có được một con bài rất lớn.
Tuy có chút kiêng kỵ Triệu Cấu, nhưng Triệu Tuần cũng có đòn sát thủ của riêng mình, ánh mắt nhìn Triệu Cấu đầy thâm ý.
- Đều dừng tay cho trẫm.
Bỗng nhiên, lúc hai đại hoàng tử giằng co, hoàng đế Tiểu Thánh quốc - Triệu Tắc được thái giám nâng đỡ lảo đảo đi tới, hai vị hoàng tử hơi biến sắc, chỉ là ai cũng không có dẫn đầu lên tiếng.
- Nghịch tử, trẫm còn chưa chết, sao các ngươi dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này?
Triệu Tắc tuổi già sức yếu, nổi giận với hai người.
- Phụ hoàng, là nhị đệ hắn phát động binh biến muốn đoạt đế vị của ngài, nhi thần sao dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế?
Triệu Tuần khom người cúi đầu trước phụ hoàng.
- Tiểu Cấu, đại ca ngươi nói là thật?
Sắc mặt Triệu Tắc tái nhợt chất vấn Triệu Cấu.
- Phụ hoàng, ngài đã già rồi, cũng đã đến lúc nên thoái vị, nếu như ngài sớm truyền đế vị cho ta, thì sao sẽ có chuyện như hôm nay?
Triệu Cấu nói thẳng không kiêng kỵ.
- Nghịch tử!
Đạt được câu trả lời của Triệu Cấu, Triệu Tắc tức giọng hét lớn, bị Triệu Cấu làm cho tức giận không nhẹ.
- Phụ hoàng không cần nổi giận, đợi nhi thần bắt lấy nhị đệ, sẽ giao cho phụ hoàng xử trí.
Triệu Tuần bước ra một bước, vung tay lên, một vạn binh mã xúm lại đám người Triệu Cấu, đôi mắt nhìn về phía Triệu Cấu hiện ra tia hí ngược.
- Nhị đệ, không quản ngươi có lá bài tẩy gì mà dám phát động binh biến, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.
Triệu Tuần cười nhạt, quay đầu nhìn về phía một vị lão giả mặc y phục xàu xanh, lại khom người cúi đầu nói:
- Lâm tiên sư, cần ngài ra tay.
- Thái Tử điện hạ không cần đa lễ.
Lão giả thanh y tay nâng phất trần, quanh người nhộn nhạo linh quang, là một vị tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, khi người này hiện ra trong mắt Triệu Cấu, sắc mặt Triệu Cấu hơi thay đổi.