Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523 - Khám Phá Chân Thân (2)

Chương 523 - Khám phá chân thân (2)
Chương 523 - Khám phá chân thân (2)

- Cổ Vân tông, Lâm Thiên Hà?

Triệu Cấu hoảng sợ lên tiếng.

- Vô Lượng Thiên Tôn.

Lâm Thiên Hà chắp tay nói:

- Xem ra nhị điện hạ cũng nhận biết lão phu, nếu đã như vậy, cũng xin nhị điện hạ đưa tay chịu trói, cũng miễn cho lão phu tự mình ra tay.

- Nhị đệ, ngươi không ngờ chứ, Lâm tiên sư sớm được ta sắc phong làm hộ quốc Tiên Sư của Tiểu Thánh quốc, ngươi bây giờ đưa tay chịu trói còn kịp.

Triệu Tuần cười lạnh, trong mắt đã có nắm chắc phần thắng.

Lúc này, sắc mặt Triệu Cấu rất khó nhìn, hắn thật không có nghĩ đến, vị đại ca này của mình lại có thể mời tới Lâm Thiên Hà, hắn cảm thấy mình đã sơ xuất.

Bỗng nhiên.

Một bóng dáng thon dài xuất hiện ở trước người Triệu Cấu, khi người này xuất hiện, phương thiên địa này đều lập tức ngưng trệ, ba động không cách nào tưởng tượng lan ra kéo dài ở trong thiên địa.

- Tiền bối!

Khi thấy người bên cạnh, sắc mặt Triệu Cấu đại hỉ, khom người cúi đầu trước Diệp Hiên.

- Chuyện này... Vị đạo hữu này là?

Diệp Hiên xuất hiện cũng để cho Lâm Thiên Hà ngẩn mặt ra, đôi mắt đều ngưng trệ, đáy lòng càng dâng lên một loại khủng bố không thể nói hết, giống như kẻ hắn đối mặt căn bản không phải một người bình thường, mà là một tiên nhân khủng bố đến không cách nào tưởng tượng nổi.

Tiên nhân?

Không sai, chính là tiên nhân, Lâm Thiên Hà chính là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, hắn cũng không phải chưa từng thấy qua tiên nhân, tuy hắn nhìn không ra tu vi Diệp Hiên, nhưng hắn có thể vạn phần khẳng định, Diệp Hiên tuyệt đối chính là tiên nhân, nếu không thì sẽ không khiến cho hắn cảm thấy áp bách kinh khủng như thế.

Vấn đề mấu chốt nhất là, dung mạo của người thanh niên trước mắt này lại làm cho hắn thấy cực kỳ quen thuộc, hắn giống như đã gặp người này ở nơi nào đó rồi, chỉ là nhất thời cũng không nhớ ra được.

- Người này là... ?

Lâm Thiên Hà đổ mồ hôi lạnh ướt nhẹp toàn thân, không ngừng cố gắng nhớ lại cái gì đó, cho đến mấy hơi trôi qua, hắn trong đầu xẹt qua một đạo linh quang, giống như đã nhớ tới cái gì.

- Hí!

Bỗng nhiên, Lâm Thiên Hà hít một ngụm khí lạnh, cơ thể đều trở nên run rẩy, sắc mặt bất chợt tái nhợt, hắn rốt cuộc cũng nhớ tới đã thấy dung mạo này ở đâu.

Đông Cực Đế Quân?

Đây không phải là Đông Cực Đế Quân sao?

Đó là khi ở Cổ Vân tông, Thiên Đình truyền chiếu, bên trong có hình ảnh của Đông Cực Đế Quân, Thiên Đình còn phân phó các đại tông môn hạ giới, nếu có người nào phát hiện thi thể Đông Cực Đế Quân, phải mau mau bẩm báo Thiên Đình.

Chỉ là Lâm Thiên Hà làm sao cũng không ngờ, Đông Cực Đế Quân không phải chết ở trong tay Ngọc Đỉnh Chân Nhân rồi sao?

Vì sao lại còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt của hắn?

Lâm Thiên Hà không dám nghĩ, cũng không dám đi hỏi, cả người hắn sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hết sức đè ép tâm tình hốt hoảng của mình xuống, muốn làm bộ như không biết Diệp Hiên.

Bởi vì Lâm Thiên Hà không ngốc, nếu Đông Cực Đế Quân còn chưa chết, lại trốn ở trong hoàng cung này... Đó chính là không muốn người khác biết thân phận của hắn, nếu để cho đối phương nhìn ra mình đã nhìn thấu thân phận của hắn, mình nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

- Điện hạ, việc phàm trần không quan hệ cùng bần đạo, bần đạo cũng lực bất tòng tâm, cáo từ.

Lâm Thiên Hà căn bản không dám liếc mắt nhìn Diệp Hiên, hắn cực lực giả vờ tỉnh táo, vội chắp tay cáo từ, sau đó bước nhanh ra khỏi hoàng cung.

Một màn này cũng để cho Triệu Tuần dại ra, mấy hơi sau mới hồi phục tinh thần, còn không đợi hắn lên tiếng giữ lại, một âm thanh đạm mạc vô tình vào chậm rãi vang lên.

- Đã đến, cũng không cần đi.

Ông!

Phong thiên khốn địa, hư không ngưng trệ, không đợi Lâm Thiên Hà rời khỏi hoàng cung, phương thiên địa này đều đã bị phong khốn, cũng để cho sắc mặt Lâm Thiên Hà trở nên trắng bệch, biết mình vẫn bị Đông Cực Đế Quân xem thấu.

- Đế Quân tha mạng, tiểu đạo chỉ là dọc đường tới nơi đây, vạn lần không dám truyền tin tức Đế Quân của ra ngoài.

Lâm Thiên Hà run sợ, căn bản không dám cố làm ra vẻ, trực tiếp quỳ rạp trên đất khóc lóc khẩn cầu Diệp Hiên.

Đế Quân là người nào, phụ tử Triệu thị cũng không biết.

Nhưng có thể để cho Lâm Thiên Hà bày ra vẻ hèn mọn với Diệp Hiên thành thế này, cha con Triệu thị cũng biết lai lịch Diệp Hiên tuyệt đối không đơn giản, trong đó Triệu Tuần là người sợ hãi nhất, đáy mắt càng là xẹt qua vẻ tuyệt vọng.

Ông!

Thiên địa xơ xác tiêu điều, huyết vũ phun trào khắp nơi, cũng không thấy Diệp Hiên có động tác gì, chỉ thấy Lâm Thiên Hà đã trực tiếp nổ tung thành mưa máu, không còn giữa thiên địa nữa.

Đùng!

Một chỉ điểm ra, tiên quang rơi xuống, phương thiên địa này đều vặn vẹo cực hạn, một vạn binh sĩ thủ hạ của Triệu Tuần trực tiếp hóa thành bụi khói, để cho phương thiên địa này trở nên vô cùng tĩnh mịch.

Đạm mạc vô tình, không nói câu gì, đối với mấy con kiến hôi trong phàm trần, Diệp Hiên không có chút hứng thú, ngay cả một câu nói nhảm hắn cũng không thèm nhiều lời, trực tiếp giết chết toàn bộ là được.

Bỗng nhiên xoay người, Diệp Hiên đi xa, chỉ là âm thanh trầm thấp lại lần nữa rơi vào trong tai Triệu Cấu.

- Nếu ngươi muốn thuận lợi đăng cơ xưng đế, hai phụ tử này chính là ràng buộc lớn nhất của ngươi, ta chỉ cho ngươi một ngày để ngươi ổn định lại quốc gia, sau đó tới gặp ta, ta có việc giao phó cho ngươi.

Nhìn bóng lưng Diệp Hiên rời khỏi, Triệu Cấu kích động không thôi, sắc mặt càng có chút ửng hồng, tâm thần lúc này đều trở nên vô cùng xao động, bởi vì Diệp Hiên mang đến cho hắn một cảm giác quá cường đại.

Cường thế, bá đạo, vô pháp vô thiên, đây chính là tư thế Diệp Hiên lộ ra, giống như vạn vật thế gian ở trong mắt hắn, chẳng qua đều là một đám sâu bọ, căn bản không làm cho hắn có nửa điểm sóng gió.

Bình Luận (0)
Comment