Không nói năm đó Thiên Bồng Nguyên Soái đùa giỡn Thường Nga bị Ngọc Đế đánh vào Súc Sinh Đạo luân hồi ngàn thế, lại nói sau khi Thiên Bồng Nguyên Soái này thành Phật, tu vi cũng chỉ là một La Thiên Huyền Tiên, nếu không phải ỷ vào mặt mũi của Đấu Chiến Thánh Phật, hắn há lại tư cách ngồi ở nơi đây?
Đối với năm đó Ngọc Đế đánh Thiên Bồng Nguyên Soái vào Súc Sinh Đạo luân hồi ngàn thế, Diệp Hiên rất tán đồng, nếu như đổi thành hắn ở vị trí Ngọc Đế, có khả năng còn sẽ ác hơn Ngọc Đế.
Bởi vì Quảng Hàn tiên tử chính là đồ chơi của hắn, há lại cho người khác đi đùa giỡn?
Đánh vào Súc Sinh Đạo luân hồi ngàn thế, ở trong mắt Diệp Hiên, chuyện này vẫn quá nhẹ.
Còn Diệp Hiên dám ngồi cùng một chỗ cùng Đại La Kim Tiên, càng là dám ngồi gần Chân Vũ Đế Quân, đó là bởi vì hắn có thực lực này, huống hồ tôn hào của bản thân hắn chính là Đông Cực Đế Quân.
Còn về cái tên Thiên Bồng Nguyên Soái này, Diệp Hiên cảm thấy khinh thường, nếu như Đấu Chiến Thánh Phật ở đây, có lẽ hắn sẽ trả lễ chén nước rượu này, nhưng loại phế nhân vô dụng như Thiên Bồng Nguyên Soái, há có tư cách để hắn đáp lễ?
- Hừ, kiêu ngạo cái gì, nếu không phải thấy ngươi cùng Hầu ca nhà ta có tính cách giống nhau, Lão Trư ta còn chưa hẳn nguyện ý để ý tới ngươi.
Thiên Bồng Nguyên Soái đỏ mặt lên, thì thầm.
- Ngọc Đế bệ hạ đến.
Bỗng nhiên... Một hồi cửu thiên tiên âm truyền đến, mưa hoa đầy trời rơi xuống, tiên nữ bay múa ở hư không, Ngọc Đế mặc Cửu Long đế bào đi ra từ trong Đấu Ngưu cung, trong một hồi tiên quang dị động, ngồi cao trên đế tọa.
- Gặp qua Ngọc Hoàng Hạo Thiên thiên đế.
Quần tiên khom người, núi hô biển gầm, chỉ là đám người Diệp Hiên cũng không đứng dậy, hiển nhiên Đại La Kim Tiên và Ngọc Đế đều là tồn tại bình khởi bình tọa, đương nhiên sẽ không chào hỏi Ngọc Đế, chỉ khẽ gật đầu thăm hỏi.
- Chư vị khanh gia miễn lễ.
Ngọc Đế mỉm cười, trên khuôn mặt còn có một chút hồng nhuận, hôm nay có thể cưới Quảng Hàn tiên tử làm vợ, đây là mộng tưởng suốt đời của hắn, tâm tình tự nhiên rất tốt, không phải lưu ý quá mức đối với lễ nghi phiền phức bình thường.
Rất rõ ràng, quần tiên đều có thể nhìn ra hôm nay tâm tình Ngọc Đế rất tốt, bọn họ cũng biết bởi vì chuyện gì, thế nhưng lễ nghi nên có tự nhiên không thể thiếu, cái này là tôn trọng Ngọc Đế.
Chỉ là trong Lăng Tiêu điện, dù cho quần tiên hay mấy vị này Đại La Kim Tiên cũng không có người nào nhắc tới bốn chữ Quảng Hàn tiên tử.
Bởi vì hôm nay nhìn như Ngọc Đế tổ chức thịnh hội Thiên Đình, nhưng trên thực tế chính là muốn cưới Quảng Hàn tiên tử làm vợ, mà chuyện này quá mức phức tạp, chỉ sợ một hồi nữa Lăng Tiêu điện sẽ xảy ra một hồi náo động, đây cũng không phải không có khả năng.
- Từ khi Thượng Cổ Thiên Đình tan biến, trẫm tuân theo pháp chỉ đạo tổ trùng kiến Thiên Đình, giáo hóa chúng sinh tam giới, không dám nói có công với thiên địa, nhưng cũng xem như là cúc cung tận tụy vì tam giới.
Ngọc Đế uy nghiêm lên tiếng, cũng để cho quần tiên biết Ngọc Đế đang muốn nói đến chính sự, cũng là vào giờ khắc này, Lăng Tiêu điện yên lặng lại.
- Hôm nay triệu tập chư vị khanh gia đến đây, trẫm muốn hướng tam giới tuyên bố một chuyện việc vui.
Ngọc Đế nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó lại nhìn quần tiên xung quanh, tiếp tục nói:
- Thần nữ thượng cổ - Quảng Hàn tiên tử và trẫm tình đầu ý hợp đã lâu, hôm nay mời chư vị khanh gia tề tụ ở đây, làm chứng cho trẫm cùng Quảng Hàn tiên tử.
Tuy quần tiên sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi Ngọc Đế nói xong, quần tiên vẫn có biểu tình khác nhau, chỉ là cũng không có ai nhảy ra phản bác Ngọc Đế.
Cũng ngay giờ khắc quần tiên lặng im, chỉ thấy một nguyệt quang thiên kiều trải ra mà đến, được mấy tiên nữ bao vây, Quảng Hàn tiên tử đang đạp nguyệt quang thiên kiều đi đến trong Lăng Tiêu điện.
Thần nữ thượng cổ, chủ nhân Nguyệt Cung, đệ nhất tiên tử tam giới. Băng cơ ngọc cốt, mắt như thu thuỷ, tuy Quảng Hàn tiên tử bị một tấm lụa mỏng che mất dung nhan, khí tức xung quanh càng lộ ra trong trẻo lạnh lùng cô khiết, khi dung nhan của nàng lộ ra trong mắt quần tiên, vẫn là để cho Lăng Tiêu điện truyền đến những tiếng thở gấp.
Ngoái đầu nhìn lại một nụ cười, trăm vẻ đẹp nảy nở, lục cung phấn đại vô nhan sắc (*), cười một tiếng khuynh quốc, cười nữa khuynh thành, tuy những lời này đối với Quảng Hàn tiên tử cũng không được chuẩn xác, thế nhưng vẻ đẹp của nàng đã không có bất kỳ văn chương gì có thể hình dung thêm được nữa.
(*) Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.
Lúc này.
Diệp Hiên vẫn bình tĩnh, đối với việc Quảng Hàn tiên tử xuất hiện cũng không có một chút sóng lớn nào, chỉ là đáy mắt hắn lặng yên xẹt qua một đạo tiên quang, chứng minh hắn cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài.
Còn mấy vị Đại La Kim Tiên khác, ngoại trừ Nam Hải Quan Âm, thì tất cả những ánh mắt khác nhìn Quảng Hàn tiên tử đều lộ ra vẻ si mê, mà người lấy lại tinh thần nhất trước chính là Quảng Thành Tử, cũng chứng minh người này là có tu vi cao nhất ở trong các Đại La Kim Tiên tại đây.
- Huynh trưởng.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, cũng để cho Tử Vi Đế Quân nhanh chóng tỉnh dậy, khuôn mặt hắn hơi đỏ lên, vội vàng dời ánh mắt khỏi Quảng Hàn tiên tử, sau đó lại cười một tiếng đối với Diệp Hiên, trông có chút xấu hổ.
- Chư vị, hôm nay chính là ngày đại hỉ của trẫm cùng Quảng Hàn tiên tử, chúng ta là tiên nhân, tự nhiên không cần lễ tiết tuần hoàn của phàm nhân, hôm nay dưới thiên địa nhân làm chứng, trẫm sẽ kết làm chim liền cành với Quảng Hàn tiên tử, cũng mời chư vị khanh gia làm chứng.