Ùm!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên vẫy tay một cái, chỉ thấy một tiểu đỉnh ba tấc bị hắn hút đến trong tay, điều này làm cho sắc mặt Hỏa Nha đạo nhân khẽ biến, há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng ánh mắt hắn vừa chuyển, trực tiếp bắn tới Bắc Hải Long Cung, trong nháy mắt biến mất ở trong hư không.
- Không cần đuổi theo.
Không đợi hai người Thôn Thiên Cáp Mô đuổi theo, Diệp Hiên khẽ nói, hai người nhanh chóng dừng lại, một lần nữa trở lại trước mặt Diệp Hiên.
Lúc này, yêu ma tám phương tự nhiên thấy được một màn Diệp Hiên bức bách Hỏa Nha đạo nhân, chỉ là chuyện không liên quan đến mình, tự nhiên sẽ không có ai đi ra đối nghịch với Diệp Hiên.
Chỉ là yêu ma khắp nơi đều ghi nhớ sự bá đạo sắc bén của Diệp Hiên ở trong lòng.
Ào ào!
Bắc Hải nổi lên sóng to gió lớn ngập trời, nước biển quỷ dị tách ra, số lượng lớn yêu ma cũng tiến vào biển sâu, đi đên Bắc Hải Long Cung.
Trong chiến xa màu đen, Diệp Hiên khoanh chân ngồi đấy, đang thưởng thức tiểu đỉnh trong tay, đôi mắt hắn nghi hoặc mà lại thâm thúy, từng đạo phù văn quỷ dị hiện ra ở trong tay hắn, không ngừng dung nhập vào trong tiểu đỉnh, chỉ là tiểu đỉnh này lại không có bất kỳ biến hóa gì.
- Cổ quái, cực kỳ cổ quái.
Diệp Hiên lẩm bẩm nói.
Ùm.
Bỗng nhiên, ngón tay Diệp Hiên phất qua không trung, mở ra không gian Tu Di của bản thân, một bộ kinh thư màu xanh hiện ra, khi Thanh Đồng Kinh Thư xuất hiện, chuyện cực kỳ quỷ dị lại bất chợt xảy ra.
Chỉ thấy tiểu đỉnh ba tấc chợt hóa thành một đạo hắc quang dung nhập vào trong Thanh Đồng Kinh Thư, giống như không tồn tại trên thế gian, chỉ là Thanh Đồng Kinh Thư có thêm một trang, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên đại biến, khí tức quanh thân đều vô cùng hỗn loạn.
- Điều này... Đây là... ?
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời, đôi mắt đều khẽ run, điều này cũng chứng minh hắn kích động đến mức nào.
......
Cùng lúc đó.
Trên chín tầng trời, Hỗn Độn lượn lờ, một đạo nhân mặc y phục màu xanh ngồi xếp bằng thổ nạp, Hỗn Độn tiên quang vờn ở quanh người, giống như hắn đã dung hợp thành một thể cùng thiên địa, làm cho người ta có một loại cảm giác đại đạo chí giản.
- Ừm?
Bỗng nhiên, vị đạo nhân kia mở hai mắt ra, đôi mắt vạn cổ không sóng chợt nổi lên biến hóa, ngay cả hỗn độn tiên quang quanh thân cũng trở nên hỗn loạn, càng làm cho hắn nhanh chóng bóp ngón tay ngọc, không ngừng thôi diễn thiên cơ tương lai.
Ước chừng hơn mười hơi thở đi qua, đạo nhân này đã không còn bình tĩnh, thiên địa xung quanh đều đang sụp đổ, càng tựa như thời không vạn cổ đều đang vặn vẹo, điều này cũng chứng minh trong nội tâm đạo nhân đã nhấc lên sóng biển kinh thiên đến cỡ nào.
- Không thể nào... Hoàn toàn không thể... Phá Hư Thiên Đỉnh làm sao có thể xuất hiện ở trong Tam Giới?
Đạo nhân mặc y phục xanh run rẩy lên tiếng, giống như hắn đã gặp phải một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Đạo nhân bị Hỗn Độn tiên quang che đậy dung nhan, làm cho người ta nhìn không rõ biểu tình của hắn đang như thế nào, chỉ là lấy hắn làm trung tâm, phương thiên địa này đều đang từ đổ nát hợp lại, đại đạo pháp tắc tàn phá trường thiên, uy năng kinh thiên động địa làm cho người ta liếc mắt nhìn lại đều vô cùng kinh hãi.
- Khí tức không sai, đây là khí tức của Phá Hư Thiên đỉnh, nhất định sẽ không sai.
Đạo nhân run rẩy lẩm bẩm, hắn nhìn tám phương thiên địa, không ngừng bấm lấy ba ngón tay, hy vọng suy đoán ra Phá Hư Thiên Đỉnh đang ở nơi nào.
Đáng tiếc, ước chừng ba ngày trôi qua, sắc mặt đạo nhân âm trầm, bởi vì hắn căn bản vẫn không suy đoán ra Phá Hư Thiên đỉnh đang ở nơi nào, nếu không phải khí tức lóe lên một cái rồi biến mất kia bị hắn cảm ứng được, hắn cũng sẽ không cảm nhận được Phá Hư Thiên Đỉnh xuất hiện ở giữa tam giới.
- Không sao, không sao, chỉ cần Phá Hư Thiên Đỉnh không có rơi vào trong tay Diệp Hiên, tất cả đều còn đang ở trong lòng bàn tay bản tổ.
Thanh y đạo nhân lạnh lùng cười, đôi mắt khép hờ cũng lặng yên dung nhập vào trong hỗn độn.
......
Bầu trời Bắc Hải.
Diệp Hiên si ngốc nắm lấy Thanh Đồng Kinh Thư trong tay, trên kinh thư xuất hiện thêm một trang mới, một Ngọc Đỉnh thần bí được khắc trên đó, đang nở rộ một loại khí tức Diệp Hiên cực kỳ quen thuộc, bởi vì khí tức này chính là khí tức của Bất Tử Tiên Kinh, nhưng lại có chút không giống.
Mênh mông cổ xưa, năm tháng lưu chuyển, liếc mắt một cái giống như linh hồn đều bị nó hút vào trong đó, loại khí tức này không tồn tại ở Tam Giới, làm cho người ta cảm thấy thâm thúy mà lại thần bí, ngay cả Đại La Kim Đan trong thức hải của Diệp Hiên cũng hơi rung động.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên đem Thanh Đồng Tiên Kinh thu vào không gian Tu Di, cả người cũng trở nên trầm tĩnh lại, chỉ là tâm thần hắn đang nhộn nhạo, ước chừng qua hơn mười hơi thở, miệng hắn liền phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng ổn định lại tâm tình của bản thân.
Khi Hỏa Nha đạo nhân xuất hiện, Diệp Hiên lại như có như không cảm nhận được không gian Tu Di đối phương có một loại khí tức làm cho hắn quen thuộc, tuy rằng khí tức này rất yếu, nhưng lại giống như đang triệu hoán hắn.
Diệp Hiên tin tưởng, nếu hắn và Hỏa Nha đạo nhân cách nhau ngàn dặm, hắn cũng chưa chắc có thể cảm ứng được loại khí tức này, nhưng hết lần này tới lần khác Hỏa Nha đạo nhân lại đến chào hỏi lấy lòng hắn, đạo khí tức này tự nhiên đã khiến cho hắn tò mò.
Từ lúc tiểu đỉnh bị đoạt lấy từ trong không gian Tu Di của Hỏa Nha đạo nhân, một loại cảm giác cực kỳ thân thiết đã hiện lên trong tâm thần Diệp Hiên, Diệp Hiên rốt cuộc cũng có thể khẳng định, ngọc đỉnh này có quan hệ rất lớn cùng với Bất Tử Tiên Kinh.