Quả nhiên, khi hắn lấy ra Thanh Đồng Tiên Kinh, tiểu đỉnh này cùng Thanh Đồng Tiên Kinh đã dung hợp làm một, càng làm cho Thanh Đồng Tiên Kinh có thêm một trang kinh văn, điều này cũng chứng thực suy đoán của Diệp Hiên.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không biết một trang kinh văn thêm được này chính là vật gì, nhưng hắn rõ ràng biết được, trang kinh văn này nhất định không đơn giản.
Nhưng hiện tại hắn đang ở trên bầu trời Bắc Hải, tự nhiên không có thời gian nghiên cứu trang kinh văn này, cũng chỉ có thể chờ sau khi xong chuyện ở Bắc Hải, mới từ từ nghiên cứu trang kinh văn này, xem trong đó rốt cuộc có bí ẩn gì.
Bởi vì Diệp Hiên biết, Thanh Đồng Tiên Kinh còn gọi là Bất Tử Tiên Kinh, tất cả bí thuật công pháp của hắn đều từ đó, mà năm đó Nguyên Linh truyền thụ Bất Tử Tiên Kinh cho hắn, hắn tìm hiểu bộ Thanh Đồng Kinh Thư này ước chừng ba năm, lúc này mới ngẫu nhiên chiếm được Cấm Kỵ thiên trong đó, cũng là tổng cương của Bất Tử Tiên Kinh.
Khi đó hắn còn trẻ, là một người dốt nát vô tri ở trên con đường tu luyện, nhưng khi tốc độ tu luyện của hắn từng ngày đề cao, cho đến bây giờ hắn đã bước vào cánh cửa lấy lực chứng đạo, trong âm thầm hắn phát hiện Bất Tử Tiên Kinh cũng không hoàn toàn đầy đủ, nhưng lại nói không nên lời chỗ nào không hoàn toàn đủ.
Cho đến hôm nay một màn này xuất hiện, trong nháy mắt đã làm cho Diệp Hiên hiểu rõ, Bất Tử Tiên Kinh này đích xác cũng không hoàn chỉnh, mà một trang này tất nhiên là một phần của Bất Tử Tiên Kinh, càng là một bộ phận cực kỳ quan trọng.
Hơn nữa, Diệp Hiên cảm thấy xúc động là, cho dù Thanh Đồng Kinh Thư có thêm một trang, nhưng cũng vẫn không hoàn chỉnh, tiểu đỉnh thần bí này cũng không phải một cái, chỉ sợ trong đó cũng ẩn chứa bí ẩn cực lớn.
Thanh Đồng Kinh Thư, Tru Thiên Kích, đây là hai thứ được Nguyên Linh coi trọng nhất.
Tru Thiên Kích nhận Diệp Hiên là chủ, cái này không cần phải nói, mà Thanh Đồng Kinh Thư vẫn bị Nguyên Linh nắm chặt trong tay, nếu không phải năm đó Diệp Hiên cùng Nguyên Linh đánh một trận từ nhân gian giới tới Địa Tiên giới, tiêu diệt phân thân Nguyên Linh, Thanh Đồng Kinh Thư này nhất định sẽ không rơi vào trong tay hắn.
Diệp Hiên cũng biết, Nguyên Linh nhất định là nhân vật cực kỳ đáng sợ của tam giới, cho dù không phải Thánh nhân, chỉ sợ cũng sẽ không kém quá nhiều, Nguyên Linh cũng chỉ là một đạo thân ngoại hóa thân, nhưng thứ bị hắn coi trọng như thế, làm sao có thể đơn giản?
- Đại ca, ngươi làm sao vậy?
Thôn Thiên Cáp Mô lên tiếng thăm dò, hai vị Yêu Vương còn lại cũng kinh ngạc nhìn nhau, bởi vì trong mắt bọn họ, vị đại ca này của bọn hắn cho dù gặp phải chuyện gì cũng bình tĩnh thong dong, chưa từng thấy qua tâm tình Diệp Hiên lại dao động như thế.
Đương nhiên, ba vị Yêu Vương cũng không ngu xuẩn, khi Tiểu Đỉnh cùng Thanh Đồng Tiên Kinh dung hợp thành một thể, ba người tự nhiên nhìn thấy, chỉ là ba người biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, tự nhiên sẽ không đi tìm hiểu bí mật của Diệp Hiên.
- Không có gì.
Diệp Hiên bình phục tâm tình dao động, âm thanh lại khôi phục trầm tĩnh, một tia vui mừng xẹt qua đáy mắt, chuyến đi Bắc Hải lần này, chỉ riêng ngẫu nhiên đoạt được tiểu đỉnh đã khiến hắn không đi uổng chuyến này.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên đi kiến thức Bắc Hải Long Cung một phen, xem Bắc Câu Lô Châu này đến cùng có bao nhiêu đại yêu thông thiên đến đây.
- Vâng, đại ca.
Ba người Chúc Long Vương thấp giọng đáp lại, chín con ác long lôi kéo chiến xa màu đen ầm ầm rơi xuống, trực tiếp tách ra nước biển vô tận, ngao du đến Bắc Hải Long Cung.
…
Bắc Hải vô tận, nước biển băng hàn, nổi lên sóng lớn, rung chuyển vạn dặm.
Chín con ác long lôi kéo cổ chiến xa màu đen đi dạo dưới biển sâu, yêu quang rực rỡ che lấy khung xe Diệp Hiên, số lượng lớn sinh vật hải tộc nhao nhao lui về, còn có lính tôm binh cua dẫn đường phía trước.
Diệp Hiên lần đầu tiên tiến vào đáy biển, thủy linh khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, hiển nhiên dưới biển sâu này chính là thiên đường của hải tộc, cũng có thể phát huy ra thực lực của bọn họ vượt xa bản thân.
Giờ phút này, ba vị yêu vương bồi bên cạnh Diệp Hiên, bản thân Thôn Thiên Cáp Mô cùng Chúc Long Vương thân thiết đối với thủy linh khí, tự nhiên không có cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào, ngược lại Thanh Khâu Vương bản thể chính là Thanh Hồ, tu vi bản thân ở dưới đáy biển này thoáng bị áp chế, nhưng cũng không có quá nhiều trở ngại.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong chiến xa, hắn tu luyện chính là Bất Tử Tiên Kinh, công pháp quỷ dị khó lường, tự nhiên cũng sẽ không bị thủy linh khí ảnh hưởng, chỉ là một đường đi tới cũng làm cho Diệp Hiên phát hiện dưới Bắc Hải ẩn chứa số lượng lớn bảo tàng.
Tứ Hải Long Cung, giàu có khắp thiên hạ, đây cũng không phải chỉ là nói mà thôi, tuy rằng so với thiên đình cùng Phật Đạo hai mạch không bằng, nhưng so với một ít động thiên phúc địa thì mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là đáng tiếc Long tộc tuy rằng chưởng quản Tứ Hải, ngồi trên bảo tàng vô tận nhưng lại còn bị Thiên Đình khống chế, cũng không còn huy hoàng của Long tộc năm đó nữa.
- Thiên địa sơ khai, vạn vật sinh sôi nảy nở, trong đại kiếp nạn Long Phượng, Long tộc này chính là một trong hai đại nhân vật chính, đáng tiếc cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế.
Diệp Hiên thở dài.
- Không sai, truyền thuyết lúc Hồng Hoang sơ khai, Long tộc được trời phú, lúc mới sinh ra cảnh giới đã là La Thiên Kim Tiên, cảnh giới Đại La lại càng đếm không xuể, nếu không phải Tổ Long ngã xuống, Long tộc cũng không đến mức rơi vào kết cuộc như thế.
Chúc Long Vương dù sao cũng có huyết mạch Long tộc, hắn bất đắc dĩ thở dài.