- Bổn đế xử trí hai người bọn hắn như thế nào, chẳng lẽ còn muốn nghe ngươi phân phó làm việc?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Thái Bạch Kim Tinh hiện ra vẻ khó chịu.
- Hí!
Nghe diệp Hiên nói, Thái Bạch Kim Tinh trong nháy mắt tỉnh táo, trong miệng hít một hơi khí lạnh, trán hiện lên mồ hôi dày đặc, vội vàng lui ra phía sau Diệp Hiên, biết lời nói của mình khiến Diệp Hiên cảm thấy bất mãn.
Đông đông đông.
Diệp Hiên chậm rãi đi tới, theo từng bước của hắn bước ra, sắc mặt cha con Na Tra đại biến, đáy mắt hiện ra vẻ tuyệt vọng, bởi vì hai cha con biết, lần này bị bắt về Thiên Đình, dựa theo tính tình Diệp Hiên căn bản sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Diệp Hiên, ngươi muốn giết thì giết, không cần ở đây làm bộ làm tịch hiển lộ uy nghiêm thiên đế của ngươi, ta muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi một lòng muốn đuổi tận giết tuyệt Xiển giáo nhất mạch ta, chắc sẽ chọc cho Thánh nhân xuất thế, đến lúc đó ngươi cũng sẽ vạn kiếp bất phục.
Na Tra tức giận lên tiếng, trên mặt cũng không có nửa điểm sợ hãi.
- Diệp Hiên, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi hiện tại đã là Thiên Đế tam giới, hai cha con ta trong mắt ngươi cũng chỉ là con kiến hôi, nếu ngươi có thể thả hai cha con ta rời khỏi, từ nay về sau hai cha con ta tất sẽ không đối địch với ngươi.
Lý Tịnh run rẩy lên tiếng, hy vọng Diệp Hiên chớ làm chuyện quá tuyệt.
- Đối địch với ta?
Nghe hai cha con nói, Diệp Hiên nở nụ cười, chỉ là nụ cười rất khinh miệt, còn có một loại khinh thường thật sâu ẩn chứa trong đó.
- Hai cha con ngươi cảm thấy xứng là địch với ta?
Diệp Hiên chậm rãi đi tới trước mặt hai người, ánh mắt nhìn về phía hai người lạnh nhạt đến cực điểm, giống như đang đối đãi với heo dê.
- Phụ thân, không cần cầu tình tên cẩu tặc này, hôm nay rơi vào trong tay cẩu tặc này, ngươi và ta phải chết không thể nghi ngờ, cho dù chết, ngươi ta cũng phải chết có cốt khí một chút.
Na Tra giận dữ lên tiếng, hắn hiển nhiên hiểu rõ hơn Lý Tịnh, Diệp Hiên là một người hung thần ác sát, căn bản sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Tam Đàn Hải Hội Đại Thần.
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Na Tra có chút tán thưởng nói:.
- Bản đế thật ra cũng không muốn giết chóc, càng thưởng thức loại người không sợ chết như ngươi.
- Lý Tịnh, thật ra bổn đế có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi tự tay làm thịt Na Tra, bổn đế hoàn toàn có thể không trách tội ngươi, ngươi vẫn còn là Thác Tháp Thiên Vương, ngươi cảm thấy đề nghị này như thế nào?
Giống như ác ma thì thầm, giống như ma quỷ hấp dẫn, Diệp Hiên thủy chung mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn rơi vào trong mắt cha con Lý Tịnh lại làm cho thân thể hai người đều không tự giác run rẩy.
Sát nhân tru tâm, cha con tương tàn, loại thủ đoạn này quá mức âm độc cũng quá mức tàn khốc, cũng là chuyện Diệp Hiên vẫn thích làm, bởi vì dưới loại sinh tử tồn vong này mới có thể nhìn thấy nhân tính, chỉ là không biết Lý Tịnh có vì tính mạng của mình tự tay làm thịt Na Tra tại chỗ hay không?
Thiên địa sơ khai, vạn vật có linh, phàm là sinh linh đều xui cát tránh hung, ngay cả thần tiên cũng không có ngoại lệ gì.
Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, trước khi phong thần đại chiến chính là tổng binh Trần Đường Quan, khi đó hắn còn là tu sĩ, ngay cả tiên nhân cũng không tính, cho đến khi Phong Thần Đại Chiến lắng xuống, vào Thiên Đình trở thành đại tiên một phương.
Chỉ là Lý Tịnh người này, nhìn như anh dũng không sợ, đại nghĩa lẫm liệt, nhưng thật ra cực kỳ tham sợ chết, từ chuyện phong thần đại chiến năm xưa có thể nhìn ra.
Năm xưa, Na Tra náo biển, rút gân rồng lột da rồng, khiến Cho Đông Hải Long Vương giận dữ, tụ tập trăm vạn hải tộc đi Trần Đường Quan hưng sư hỏi tội, để tránh ảnh hưởng đến bản thân, Lý Tịnh giao Na Tra ra, tùy ý Đông Hải Long Vương xử trí.
Cũng trong năm đó, cha con đoạn tình, Na Tra gọt xương trả cha gọt thịt trả mẹ, chết thảm trước Trần Đường quan, nếu không phải ân sư của Na Tra - Thái Ất chân nhân đoàn tụ thân thể cho hắn, Na Tra sớm đã chết trước phong thần đại chiến.
Khi phong thần đại chiến mở ra, Na Tra phụng mệnh lệnh sư xuống núi, nhiều lần lập chiến công trong phong thần đại chiến, cũng là dưới sự hòa giải của sư tôn cùng rất nhiều đệ tử Xiển giáo tác hợp, quan hệ giữa cha con hai người mới tốt hơn.
Phong thần đại kiếp qua đi, cha con hai người trở thành trọng thần Thiên Đình, chỉ là chuyện năm đó vẫn luôn là khoảng cách giữa hai cha con, hai người cũng có thể nói là ngoài hòa trong không hòa.
Hôm nay, Thiên Đình đổi trời đổi đất, Ngọc Đế Vương Mẫu ngã xuống, quần tiên Xiển giáo quy co lại không ra, Diệp Thiên Đế lên ngôi Thiên Đế đại thế đã thành, Lý Tịnh biết được mình không ai có thể dựa vào.
Chính cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nếu Lý Tịnh hắn vì cẩu thả sinh tồn, tự tay sát hại Na Tra, ngay cả khi có thể sống qua ngày hôm nay, chỉ sợ tương lai cũng phải đối mặt với lửa giận ngập trời của Xiển giáo nhất mạch.
Nhưng Lý Tịnh cũng biết, nếu không giết Na Tra, hôm nay hắn phải chết không thể nghi ngờ, căn bản là không có bất kỳ hy vọng sống nào.
Lựa chọn sinh tử bày ra trước mắt, đây cũng là một vấn đề nan giải cực lớn, Lý Tịnh căn bản không biết nên lựa chọn như thế nào.
- A!
Bỗng nhiên, khóe miệng Diệp Hiên phác họa ra một nụ cười lạnh, hắn đi tới lui ở trước mặt hai cha con, âm thanh có chút bình tĩnh nói:.
- Lý Tịnh, đừng nói bổn đế không cho ngươi cơ hội, là ngươi mình không biết quý trọng.