- Na Tra, hiện tại bổn đế cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giết Lý Tịnh, ngươi vẫn là Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, bản đế càng có thể để cho ngươi nhanh chóng bước vào cảnh giới Đại La, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Diệp Hiên, ngươi muốn giết thì giết, không cần ở đây châm ngòi ly gián.
Tính tình Na Tra cương nghị, căn bản không sợ sinh tử, càng khinh thường lời của Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng hiện ra vẻ oán giận, nếu không phải tu vi của hắn không đủ, sớm đã ra tay giết chết Diệp Hiên.
- Ha ha!
Diệp Hiên cất tiếng cười to nói:.
- Ta rất bội phục người không sợ chết. Na Tra ngươi tính là một trong số đó, nhưng những người không sợ chết các ngươi thường có kết thúc không tốt lắm.
Diệp Hiên nói tới đây, tươi cười trên mặt không thấy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng mà âm ngoan, một ngón tay điểm ra tiên quang, trực tiếp loại bỏ khốn tiên đằng trên người hai cha con.
- Thí phụ, hay là thí tử, chuyện này sẽ do hai người các ngươi quyết định, nhưng hai cha con ngươi phải hiểu rõ, hai cha con ngươi chỉ có thể sống một người.
Diệp Hiên nói xong, chậm rãi lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía hai cha con hiện ra vẻ quỷ dị.
Tại thời điểm này.
Lý Tịnh và Na Tra không còn chút trói buộc nào, cũng có thể vận dụng tiên lực trong cơ thể, chỉ là đối mặt với đám tiên Thiên Đình và Diệp Hiên, khuôn mặt hai cha con nặng nề, biết hai người mình căn bản không giết ra được vòng vây.
- Cha, người giết ta đi.
Na Tra không sợ hãi, cũng không sợ chết, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lý Tịnh.
- Hài tử, cha làm sao có thể giết ngươi?
Hổ dữ không ăn con, trong đôi mắt hổ của Lý Tịnh chảy ra nước mắt, hai đấm nắm chặt lộ ra gân xanh, cắn chặt hai hàm rằng khanh khách rung động.
- Thiên Đế, người đến.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy Vong Tình Tà Tiên lao tới, mà ở trước người hắn còn có hai thanh niên bị giam cầm.
- Kim Tra? Mộc Tra.
Khi hai thanh niên xuất hiện, sắc mặt Lý Tịnh và Na Tra đại biến, quay đầu nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt đỏ như máu.
- Phụ thân, Tam đệ!
Kim Tra Mộc Tra run rẩy lên tiếng, nhưng trói dây tiên giam cầm hai người, hai người căn bản không thể động đậy.
- Cái gọi là nhân nghĩa đạo đức, bản đế thấy chẳng qua chỉ là một loại vải che mặt, hôm nay người một nhà các ngươi đoàn tụ, các ngươi cũng nên cảm tạ bổn đế.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Vong Tình Tà Tiên, âm trầm nói:.
- Giết bọn họ.
- Vâng, Thiên Đế!
Vong Tình Tà Tiên âm độc cười, khom người lĩnh mệnh.
- Không.
Na Tra cất tiếng rống giận, hỏa tiêm thương xuất hiện trong tay, tu vi La Thiên Huyền Tiên bộc phát ra, trực tiếp giết tới Vong Tình Tà Tiên, hy vọng có thể giải cứu Kim Tra, Mộc Tra.
Na Tra đánh tới, Vong Tình Tà Tiên khinh thường cười cợt, hắn chính là thượng cổ đại thần thông giả, càng là đại năng tà ma hai đạo, thân ở trong Đại La trung kỳ, chỉ là một Na Tra làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Phanh!
Một đạo huyết quang bắn ra ở trong tay Vong Tình Tà Tiên, trực tiếp đánh bay Na Tra, nụ cười tàn độc hiện ra trên khóe miệng Vong Tình Tà Tiên, một đôi huyết trảo khủng bố tàn nhẫn hướng đánh tới Kim Tra, Mộc Tra.
- Không, phụ thân cứu ta!
Đối mặt với tử vong, Kim Tra Mộc Tra khẩn thiết cầu cứu, nhưng đối mặt với Vong Tình Tà Tiên, hai người ngay cả một chút lực chống cự cũng không có.
Bang bang!
Hư không bạo vang, mưa máu phân tán, trong ánh mắt ngốc trệ của Lý Tịnh cùng Na Tra, Kim Tra Mộc Tra trực tiếp bị Vong Tình Tà Tiên đánh nổ thân thể mà chết, ngay cả Nguyên Thần của hai người cũng bị tiêu diệt dưới tà đạo đại thuật của Vong Tình Tà Tiên.
Hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có, đây chính là kết cuộc của hai người.
- Diệp Hiên, ta giết ngươi!
Na Tra gầm thét, Vòng Càn Khôn, Hỗn đầu cuồn cuộn lao ra, hóa thành hai tia sáng giết tới Diệp Hiên, nhưng đối mặt công kích yếu ớt của Na Tra, căn bản không cần Diệp Hiên ra tay, Thân Công Báo ra chỉ, trực tiếp đánh bay Na Tra, để cả người hắn đẫm máu, bị thương nặng cực.
Phanh!
Thân thể Na Tra vỡ vụn, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, hung hăng rơi xuống mặt đất, cũng không biết sống hay chết.
- Diệp Thiên Đế, ngươi muốn giết thì giết, không cần tra tấn hai cha con ta như thế.
Lý Tịnh oán hận nói ra tiếng, thân hình đều không ngừng run rẩy.
- Lý Tịnh, ngươi người này quá mức ra vẻ đạo mạo, cũng quá mức tham sống sợ chết, ngươi cần gì phải giả bộ đại nghĩa lẫm liệt?
Diệp Hiên nói xong, chậm rãi đi về phía Lý Tịnh, cho đến khi hắn đi tới bên cạnh Lý Tịnh, thân thiết vỗ vỗ bả vai người này, âm thanh trầm thấp nói:.
- Ngươi đơn giản là sợ sau khi giết Na Tra không cách nào giải thích cho Xiển giáo nhất mạch, càng sẽ bị chúng sinh tam giới chửi bới, từ nay về sau không còn chỗ dung thân trong tam giới...
- Bổn đế có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi giết Na Tra, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không truyền ra, bổn đế chỉ biết tuyên bố với bên ngoài, Na Tra phản Thiên Đình, bản đế tự tay chém giết, ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Hiên thì thầm, âm thanh của hắn giống như ác ma, cũng làm cho khuôn mặt Lý Tịnh âm tình bất định, càng nhìn thoáng qua Diệp Hiên, nói:.
- Diệp Thiên Đế, Lý Tịnh ta cũng không phải hài đồng ba tuổi, hôm nay quần tiên Thiên Đình ở đây, còn có mười vạn hàng binh phía sau ta, nếu ta thật sự tay giết Na Tra, chỉ sợ tam giới không còn chỗ dung thân của ta nữa.
Theo lời Lý Tịnh vừa dứt, đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua một tia khinh miệt, chỉ là âm thanh nhẹ nhàng nói:.
- Thì ra ngươi sợ nhiều người mắt tạp, thật ra chuyện này rất dễ, giết hết mười vạn hàng binh này là được.