Cửu Thiên Huyền Nữ cười thản nhiên, đi đến bên cạnh Quảng Hàn tiên tử, cũng không nhìn ra nàng có bất kỳ địch ý nào đối với Quảng Hàn tiên tử.
- Diệp Hiên có thể cưới ngươi làm vợ, thật sự là phúc khí của hắn.
Quảng Hàn tiên tử thấp giọng nói.
- Tiểu muội đã sớm nghe nói tỷ tỷ là đệ nhất tiên tử tam giới, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, nếu hôm nay tỷ tỷ đến tham gia đại hôn của ta và Diệp Hiên, kính xin tỷ tỷ uống rượu mừng xong thì hãy ở lại Thiên Đình thêm chút thời gian.
Cửu Thiên Huyền Nữ thủy chung mỉm cười, chỉ là nụ cười của nàng cực kỳ miễn cưỡng, bởi vì nàng biết Quảng Hàn tiên tử đến, nhất định sẽ có phiền phức không như ý.
- Rượu mừng thì không cần, ta có thể đơn độc nói với Diệp Hiên mấy câu hay không?
Quảng Hàn tiên tử bình tĩnh lên tiếng, chỉ là nếu nghe kỹ sẽ phát hiện, trong tiếng của nàng có một tia rung động.
Nghe Quảng Hàn tiên tử nói, sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ biến, hai môi càng cắn chặt, sau khi miễn cưỡng cười nói:.
- Chỉ cần phu quân đồng ý, tiểu muội tự nhiên không có ý kiến.
Vạn vật yên tĩnh, trời đất im lặng.
Cuộc đối thoại giữa hai nữ tử giống như một cuộc chiến tranh không hề có khói thuốc súng, khuôn mặt tân khách khắp nơi đều quái dị quan sát, mà đám người Khổng Tuyên thì âm thầm thở dài, bọn họ cũng không cách nào nhúng tay vào biết loại chuyện này, làm sao có thể trợ giúp Diệp Hiên?
- Ngươi đi với ta.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên tiến lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đưa tay kéo ngọc thủ của Quảng Hàn tiên tử, hai người trong nháy mắt biến mất trong Dao Trì.
Một màn như thế làm cho tân khách khắp nơi lộ ra biểu tình quái dị, mà Cửu Thiên Huyền Nữ thì nắm chặt song quyền, lồng ngực kịch liệt phập phồng, một loại cảm giác cực kỳ chua xót hiện ra trong đáy lòng.
- Hôm nay là ngày bổn cung và Thiên Đế kết làm phu thê, kính xin chư vị đồng đạo uống thêm vài chén.
Ba hơi qua đi, trên mặt Cửu Thiên Huyền Nữ lộ ra ý cười, tự có rộng lượng của Vương mẫu Thiên đình, càng ra lệnh cho tiên nữ châm rượu cho tân khách khắp nơi, cũng hơi giảm bớt không khí áp lực trong Dao Trì.
- Đệ muội nên yên tâm, Diệp huynh đệ hắn nhất định sẽ cho ngươi một công đạo.
Khổng Tuyên âm thầm truyền âm, trấn an Cửu Thiên Huyền Nữ.
Nghe Khổng Tuyên nói, Cửu Thiên Huyền Nữ thê lương cười, cũng không nói gì, chỉ nhìn phương hướng Diệp Hiên cùng Quảng Hàn tiên tử biến mất, trong lòng càng thêm đắng chát.
...
Thái Âm Tinh, dưới cây quế thông thiên.
Ánh trăng tinh khiết rơi xuống, chiếu rọi Diệp Hiên cùng Quảng Hàn tiên tử không nhiễm bụi trần, hai người đứng đối diện nhau không nói gì, yên lặng nhìn đối phương, không biết nên nói cái gì.
- Ngươi hận ta?
Diệp Hiên cuối cùng cũng phá vỡ bình tĩnh.
- Không hận.
Quảng Hàn tiên tử rủ mặt xuống, chỉ là tiên quang xung quanh hơi ba động.
- Thật ra ta không nên tới, nhưng hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, ta năn nỉ Khoa Phụ đại ca dẫn ta đến tìm ngươi, cũng là muốn gặp ngươi lần cuối.
Quảng Hàn tiên tử chậm rãi ngẩng đầu, chỉ là đôi mắt của nàng đã bị nước mắt làm mơ hồ.
Một hàng nước mắt chảy xuống gò má Quảng Hàn tiên tử, theo giọt nước mắt rơi xuống, phát ra một tiếng nhỏ không thể nghe, tâm thần Diệp Hiên rung động, không dám nhìn hai mắt của Quảng Hàn tiên tử.
- Thường Nga, ngươi không nên rơi nước mắt vì ta, ngươi nên biết rằng ta đi theo con đường vô tình, cuộc đời này sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào!
Diệp Hiên chậm rãi hít vào, sau khi từ từ phun ra từng chữ, hắn nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Quảng Hàn tiên tử.
- Vô tình cũng tốt, hữu tình cũng được, ta chỉ biết người ta yêu là ngươi, chuyện này chưa bao giờ có bất kỳ thay đổi nào.
Quảng Hàn tiên tử lẩm bẩm, ý cười không nói rõ hiện ra trên mặt.
Nghe Quảng Hàn tiên tử nói, nhìn nụ cười trên mặt nàng, tâm thần Diệp Hiên càng lúc càng rung chuyển, một loại cảm xúc chua xót sinh sôi nảy nở ở đáy lòng hắn, hắn chậm rãi xoay người, không dám đối mặt với Quảng Hàn tiên tử.
- Thiên Đình mới lập, bách phế đãi hưng, ta lên ngôi Thiên Đế, đạo thống khắp nơi như hổ rình mồi, mặc kệ vì tu vi bản thân ta, hay là muốn Thiên Đình ổn định, vị trí vương mẫu này cũng chỉ có Cửu Thiên Huyền Nữ mới có thể đảm nhận.
Diệp Hiên khẽ nói.
- Diệp Hiên, thật sự không cần giải thích với ta, ta biết trái tim ngươi chưa từng đặt ở trên nhi nữ tình trường, ta cũng tin tưởng tương lai ngươi nhất định có thể thành Thánh, hôm nay ta xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ là muốn gặp mặt ngươi lần cuối cùng.
Quảng Hàn tiên tử lẩm bẩm, nàng duỗi hai tay ra chậm rãi ôm lấy Diệp Hiên, nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng Diệp Hiên, giống như Diệp Hiên giờ khắc này chỉ thuộc về nàng.
- Không có tam giới phân tranh, không có tiên đồ thông thiên, để cho ta ôm ngươi một hồi, giờ khắc này ngươi chỉ thuộc về ta.
Giọng nói của Quảng Hàn tiên tử truyền đến từ phía sau Diệp Hiên, Diệp Hiên càng có thể cảm giác được thân thể mềm mại của nàng, chỉ là một tia ẩm ướt làm ướt sống lưng. Nước mắt không tiếng động của Quảng Hàn tiên tử làm cho hai tay Diệp Hiên nắm chặt, tâm thần càng run rẩy đến cực hạn.
- Tiểu Nga, ngươi tin vào tương lai không?
Diệp Hiên run rẩy lên tiếng, hắn chậm rãi xoay người trong khi được Quảng Hàn tiên tử ôm chặt, vẻ hoang mang xẹt qua hai mắt hắn.
- Bất kể tương lai như thế nào, ta chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc yên bình với ngươi hiện tại.
Quảng Hàn tiên tử vuốt ve hai gò má như đao gọt của Diệp Hiên, nhẹ nhàng dựa đầu vào trong ngực hắn.
- Nếu tương lai ta muốn giết ngươi, ngươi có cảm thấy ta vô nhân tính?
Đôi mắt Diệp Hiên nhắm nghiền, tiếng đều run rẩy.