- Nếu có thể chết vì ngươi, ta cam tâm tình nguyện.
Dưới tàng cây quế thông thiên, Quảng Hàn tiên tử nở nụ cười, nàng lẳng lặng tựa vào trong ngực Diệp Hiên, tiếng nói nhẹ nhàng mà khẳng định.
Như cửu thiên kinh lôi đang nổ tung, tựa như sóng biển mênh mông đang dâng trào, tâm linh Diệp Hiên cực hạn run rẩy, đôi mắt hắn ngưng trệ, cả người đều lâm vào một loại trạng thái không thể nói thành lời.
- Tại sao? Ta có xứng đáng để ngươi làm điều đó không?
Ước chừng mấy chục hơi trôi qua, Diệp Hiên khẽ lên tiếng.
- Yêu một người, sẽ sẵn sàng bỏ ra tất cả mọi thứ cho hắn, bởi vì trái tim ta thuộc về ta, ngươi là nam tử duy nhất ta yêu trong đời này.
Quảng Hàn tiên tử lẩm bẩm.
- Tình yêu?
Diệp Hiên giật mình, đôi mắt càng thêm hoang mang, trong nội tâm lại càng phức tạp.
Trong tín điều nhân sinh của Diệp Hiên, cái gọi tình yêu chỉ là một trò đùa, hắn cũng chưa bao giờ tin vào tình yêu, chỉ là giờ khắc này tín niệm của hắn hơi dao động, đều bởi vì hắn có thể cảm nhận được tình chân ý thiết mà Quảng Hàn tiên tử dành cho hắn.
Dưới gốc cây quế thông thiên.
Ánh trăng chiếu xuống, hai người ôm nhau, cho đến khi một ngày một đêm trôi qua, Quảng Hàn tiên tử mới chậm rãi đẩy Diệp Hiên ra, một nụ cười sáng lạn hiện ra trên mặt nàng.
- Thời gian đã đến, ta cũng nên đi, hôm nay có thể gặp ngươi một lần cuối cùng, kiếp này không còn tiếc nuối.
Quảng Hàn tiên tử mỉm cười, nàng chậm rãi lui về phía sau, khắc sâu vẻ mặt Diệp Hiên trong đầu, sau khi dưới chân hiện ra tiên vân, bỗng nhiên xoay người đi về Dao Trì.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của Quảng Hàn tiên tử đi xa, đôi mắt Diệp Hiên ngưng trệ, một loại cảm xúc gọi là không nỡ sinh sôi nảy nở trong đáy lòng hắn, hơn mười hơi trôi qua, Diệp Hiên bộc phát Đại La tiên quang, tiến lên, biến mất trong Thái Âm Tinh.
Trong Dao Trì.
Tân khách khắp nơi uống rượu nói chuyện vui vẻ, chỉ là mỗi người thỉnh thoảng đều nhìn về phía chân trời, bởi vì Diệp Hiên cùng Quảng Hàn tiên tử đã biến mất một ngày, không biết khi nào hai người mới có thể trở về.
Răng rắc.
Một tiếng phá không truyền đến, chỉ thấy Quảng Hàn tiên tử trở về, xuất hiện bên cạnh Khoa Phụ, làm cho tân khách khắp nơi đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều nhìn lại Quảng Hàn tiên tử.
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Quảng Hàn tiên tử nói nhỏ.
- Nên nói đều đã nói rồi!
Khoa Phụ uống cạn chén rượu, nhẹ nhàng hỏi.
- Ừm.
Quảng Hàn tiên tử gật gật đầu, một tia chua xót xẹt qua đáy mắt nàng.
Ông!
Hư không nhộn nhạo, gợn sóng khuếch tán, một chút tiên quang hiện ra sôi trong dao trì, khi tiên quang tiêu tán, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trên bảo tọa Thiên Đế, hắn cầm lấy chén rượu trên bàn, một ngụm uống cạn rượu trong chén, sau khi dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử.
- Rót rượu.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, sắc mặt Thái Bạch Kim Tinh khẽ biến, vội vàng cầm lấy bầu rượu trên bàn rót đầy cho Diệp Hiên.
Hô!
Diệp Hiên một ngụm uống cạn rượu trong chén, thở ra một ngụm trọc khí, cũng là vào giờ khắc này, một tia quyết đoán xẹt qua đáy mắt hắn.
- Chúng ta đi thôi!
Ở trong Dao Trì, Khoa Phụ chậm rãi đứng dậy, vu quang quanh người nở rộ, muốn mang theo Quảng Hàn tiên tử rời khỏi Thiên Đình, khinh thường cáo từ đám người Diệp Hiên.
Đáng tiếc, không đợi Khoa Phụ rời khỏi, tiếng của Diệp Hiên quanh quẩn trong cả tòa Dao Trì.
- Ngươi có thể đi, nàng ấy muốn ở lại.
Bỗng nhiên ngưng trệ.
Sắc mặt Khoa Phụ cực kỳ khó coi, quanh người nở rộ vu quang đáng sợ, đôi mắt càng lãnh lệ nhìn về phía Diệp Hiên, một cỗ khí thế chiến thiên tuyệt địa bùng nổ.
- Bổn vu không nghe rõ ngươi đang nói cái gì, ngươi có dám lặp lại lần nữa?
Khoa Phụ âm trầm lên tiếng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, một tia sát khí sắc bén tràn ngập quanh người.
Trên bảo tọa Thiên Đế, Diệp Hiên uống cạn ly rượu, tiện tay ném ly rượu lên bàn, hai tay hắn chống bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt nhìn về phía Khoa Phụ hiện ra vẻ âm trầm.
- Nàng ấy sẽ ở lại, ngươi có thể lăn, đây là lần cuối cùng bản đế nói chuyện với ngươi.
- Diệp Hiên, ngươi muốn chết.
Ầm ầm!
Vu pháp vô thiên, vu quang ngút trời, Khoa Phụ rống phá sơn hà, vu quang đáng sợ làm cho thiên địa xung quanh vặn vẹo đến cực hạn, thượng cổ đại vu khủng bố lộ ra không thể nghi ngờ.
- To gan!
Bằng Ma lạnh lùng gầm nhẹ, đại la tiên quang bùng nổ, hắn bước ra từng bước, xuất hiện trước người Khoa Phụ thân, một tiên pháp đại thuật ngưng tụ trong tay hắn.
Giống như sau một khắc sẽ chiến với Khoa Phụ cùng một chỗ.
Một màn như thế làm cho tân khách khắp nơi xôn xao, ai cũng không ngờ Diệp Hiên lại làm ra loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
- Diệp Hiên, không cần!
Khuôn mặt Quảng Hàn tiên tử đầy thê lương, bước nhanh chắn trước người Khoa Phụ, dùng một loại ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Hiên.
- Lui ra!
Diệp Hiên lên tiếng, Bằng Ma lui về bên cạnh hắn, chỉ là quanh người Bằng Ma đang dâng lên Đại La tiên quang, hiển nhiên chỉ cần Diệp Hiên hạ lệnh, hắn tất sẽ ngăn cản Khoa Phụ cùng Quảng Hàn tiên tử.
Đông —— đông —— Đùng!
Như sát sinh chiến cổ đang lôi động, tựa như hãn hải tinh hà đang đánh úp, Diệp Hiên đứng dậy từ trên bảo tọa Thiên Đế, chậm rãi đi về phía Khoa Phụ, một luồng sương mù vờn quanh quanh hắn, làm cho người ta liếc mắt nhìn lại cảm giác thần bí đến cực điểm.
- Diệp Hiên, để ta đi thôi.
Quảng Hàn tiên tử cắn chặt hai môi, trong hai mắt có hơi nước hiện ra.
- Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi sẽ đi đâu?
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, khi hắn đi tới bên cạnh Quảng Hàn tiên tử, trong ánh mắt kinh nghi của tân khách khắp nơi, Diệp Hiên nhẹ nhàng kéo nàng lại, sau khi nhìn về phía Bằng Ma nói:.
- Bảo vệ tốt cho nàng, nếu ai dám mưu đồ bất chính, giết không tha..